Chương 2 - Chế Độ Chia Đôi Trong Gia Đình
2
Khi xe cấp cứu hú còi đến dưới lầu, tôi nghe thấy mẹ chồng đang đứng trên ban công to tiếng than phiền với hàng xóm:
“Bọn trẻ bây giờ đúng là… mới tí bệnh đã gọi xe cấp cứu rùm beng.”
“Một chuyến thế này phải mấy trăm tệ chứ ít gì, đúng là không làm chủ gia đình nên chẳng biết quý gạo quý dầu.”
Suốt cả ngày, không một ai xuất hiện, tôi một mình chịu đựng cho đến khi truyền dịch xong.
Trời ngoài cửa sổ đã tối đen, Trần Dật Trạch mới xách túi nilon tiện lợi từ cửa hàng tiện lợi tới.
“Vợ ơi, sao bệnh nghiêm trọng thế này?” Anh ta sờ trán tôi.
Cả một ngày ấm ức dồn nén, nước mắt tôi lập tức trào ra.
Anh ta ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ đầu tôi.
Sáng hôm sau anh ta phải đi làm, trước khi đi còn dặn:
“Anh nhờ mẹ qua chăm em, dù sao cũng cần có người giúp đỡ.”
Mẹ chồng đến tay không.
Bà ta ngồi phịch xuống ghế cạnh giường, mở miệng liền nói thẳng:
“Phí chăm bệnh nhân, một ngày một ngàn, ba ngày ba ngàn, cô định trả kiểu gì?”
Ánh mắt bà ta nhìn thẳng vào tôi.
Nếu trước đây tôi còn có thể tìm lý do bào chữa cho bà, thì hôm nay, tôi đã thật sự thấy rõ bộ mặt thật.
Giọng tôi khàn đặc:
“Mẹ, con đang bệnh mà.”
Mẹ chồng cười lạnh:
“Chính vì cô đang bệnh.”
“Tôi nói cho cô biết, bây giờ đi viện là thế đấy, đừng hòng tiêu tiền của con trai tôi, thẻ lương của nó tôi đã cầm rồi.”
Bà ta mặt đầy đắc ý.
Tôi trừng lớn mắt.
Bà ta tiếp tục:
“Mau lên, ba ngàn tệ!”
Tôi tức đến phát run, đúng lúc đó, điện thoại reo – là Trần Dật Trạch.
“Vợ à, mẹ tới rồi chứ?”
“Mấy ngày tới anh phải đi công tác, chỉ có thể để mẹ chăm em, bà có yêu cầu gì thì em cứ đồng ý trước, đừng làm anh lo lắng.”
Giọng anh ta rất nhỏ.
Tôi nhìn mã QR thu tiền mà mẹ chồng đưa tới.
Tay tôi siết chặt dưới chăn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Một lúc sau, tôi cầm lấy điện thoại, chuyển ba ngàn.
m báo chuyển khoản vang lên giòn tan.
Trên mặt mẹ chồng lập tức nở nụ cười, nếp nhăn giãn ra hết.
“Biết điều thế này thì tốt biết mấy.”
Nhưng ba ngày tiếp theo, thực sự là ác mộng.
Mẹ chồng dẫn theo em chồng, hai người ngồi trong phòng bệnh nói cười như chốn không người.
Thậm chí cơm tôi ăn là phần thừa lạnh ngắt họ mang từ ngoài vào.
Chiều ngày thứ ba, đầu tôi choáng váng,
Cuối cùng không chịu nổi, tôi cất giọng khàn khàn:
“Các người có thể để tôi nghỉ ngơi một lát không?”
Ngay lập tức, phòng bệnh lặng ngắt như tờ.
Mẹ chồng trợn mắt, sau đó bất ngờ vỗ đùi đánh bịch, ngồi bệt xuống đất:
“Ôi trời ơi, tôi già rồi mà còn phải ngày ngày bưng trà rót nước, vậy mà con dâu lại ghét tôi ồn ào, mọi người tới mà phân xử đi!”
Bà ta gào khóc thảm thiết, âm thanh vang vọng cả tầng lầu.
Trước cửa phòng bệnh lập tức có người bu lại xem.
Em chồng lập tức bước lên, chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Anh tôi sao lại lấy loại người như chị, không biết tốt xấu, mẹ tôi cực khổ hầu hạ chị mà chị còn phàn nàn.”
Cô ta càng nói càng kích động, bất ngờ tiến lên, tát tôi một cái thật mạnh.
Trước mắt tôi tối sầm, tai ù đi, loạng choạng bám lấy tủ đầu giường mới không ngã xuống.
Người vây xem bắt đầu xì xào:
“Cô con dâu này đúng là quá quắt.”
“Ép mẹ chồng đến mức này.”
Mặt tôi rát bỏng, nhưng tim thì như rơi xuống hố băng.
Đã các người vô tình, thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tôi chậm rãi đứng thẳng người, trước ánh mắt của tất cả, rút điện thoại ra.
Trên màn hình là giao dịch chuyển khoản ba ngàn tệ.
“Đã nói là tới chăm tôi, sao còn bắt tôi chuyển tiền?”
3
Giọng tôi khản đặc:
“Đã nói là tới chăm tôi, vậy số tiền ba ngàn đó, khi nào bà trả lại tôi?”
Cửa phòng bệnh lập tức im phăng phắc.
Tất cả ánh mắt đồng loạt từ mẹ chồng đang nằm dưới đất chuyển sang màn hình điện thoại tôi đang giơ lên.
Tiếng khóc giả của bà ta nghẹn lại nơi cổ họng.
Người đầu tiên phản ứng là em chồng.
Cô ta khoanh tay, liếc tôi từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên:
“Chị dâu, không ngờ đấy.”
“Rõ ràng là chị thương mẹ, chủ động đưa tiền mua dinh dưỡng, giờ lại vu cho là phí chăm sóc?”
“Nhân cách chị tệ như vậy, sau này ai dám thân thiết với chị?”
Tôi nắm chặt điện thoại đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Đúng là tôi không thể chứng minh ba ngàn đó là mẹ chồng chủ động đòi.
Mẹ chồng lập tức bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi, giọng the thé:
“Giỏi lắm, thì ra cô chuyển tiền nhanh như vậy là để gài bẫy tôi.”
“Muốn tôi làm không công lại còn phải bù thêm tiền hả? Cô ác độc thật đấy.”
Tôi há miệng, nhưng mọi lời phản bác đều nghẹn nơi cổ, không thốt ra nổi một chữ.
“Vợ à.”
Phía sau vang lên tiếng gọi.
Tôi quay đầu, thấy Trần Dật Trạch đi tới.