Chương 1 - Chế Độ Chia Đôi Trong Gia Đình

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau khi em chồng nghỉ việc về nhà, mẹ chồng tuyên bố: từ nay chi tiêu trong nhà sẽ theo chế độ “chia đôi”.

Tôi cứ tưởng đây là cách bà muốn thúc ép em chồng sớm đi làm trở lại.

Không ngờ, đũa tôi vừa gắp đến miếng sườn,

mã QR thanh toán của mẹ chồng đã được đưa thẳng đến trước mặt.

“Một miếng một trăm tệ.”

Tay tôi khựng lại giữa không trung.

Trên bàn ăn, chồng và em chồng ăn ngon lành, không ai buồn ngẩng đầu lên.

“Mẹ, chuyện này là sao ạ?”

Bà liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt:

“Hai đứa nó là con ruột tôi, ăn cơm tôi nấu là điều đương nhiên.”

“Còn cô với tôi vừa không có quan hệ máu mủ, bây giờ cũng chẳng có thu nhập, chẳng lẽ cứ thế ăn chùa mãi sao?”

1

Tôi chết lặng trên ghế, tay chân tê dại.

Đĩa sườn chua ngọt trên bàn vẫn còn bốc khói, nước sốt óng ánh.

Vừa nãy còn thấy thèm, giờ chỉ cảm thấy buồn nôn.

Giọng mẹ chồng không cao không thấp.

“Thời buổi này mà còn có người mặt dày, ăn chực uống chực.”

Em chồng lập tức tiếp lời, khoác tay mẹ.

“Mẹ đúng là tốt bụng quá, theo con thì ai mà chẳng nên biết điều chút, ở nhà ăn không ngồi rồi thì phải tự giác thôi.”

“Giờ sườn ngoài chợ đắt lắm đó.”

Tôi nhìn sang Trần Dật Trạch.

Anh ta vùi đầu vào bát, ăn cơm hì hục, chẳng buồn ngẩng lên.

Đũa tuột khỏi tay tôi, rơi đánh cạch xuống đĩa.

“Bữa cơm này, tôi ăn không nổi.”

Tôi đứng dậy trở về phòng.

Về đến phòng, tiếng cười nói ngoài cửa vẫn văng vẳng.

Không ai để tâm đến việc tôi nổi giận.

Phải hơn mười phút sau, Trần Dật Trạch mới bước vào.

Anh ta ngồi cạnh tôi, đưa tay định nắm lấy.

“Vợ à, anh biết hôm nay em tủi thân rồi.”

“Đừng giận nữa, tính mẹ anh xưa giờ thế, người lớn rồi, nghĩ không thoáng được.”

Tôi hất tay anh ta ra.

“Tôi không dám để anh đụng vào, nhỡ đâu lát nữa mẹ anh lại bắt tôi chia tiền thì sao.”

Trần Dật Trạch cười xòa.

“Tiền anh chẳng phải là tiền của em sao, đưa mẹ thì coi như anh làm con có hiếu.”

Tôi không lên tiếng.

Chúng tôi mới cưới được nửa năm, mỗi lần anh ta dỗ là tôi lại mềm lòng.

“Thôi nào, đừng giận nữa.” Anh ta kéo tôi vào lòng, hạ giọng.

“Sau này nếu còn chuyện như vậy, em cứ lấy tạm tiền hồi môn bố mẹ em cho ra mà đưa trước, giữ thể diện cho mẹ anh.”

“Đợi anh có lương, anh trả em gấp đôi, không, gấp ba, được không?”

Tôi tựa vào ngực anh ta, khẽ gật đầu.

Ngoài gật đầu nhượng bộ, dường như tôi chẳng còn đường nào khác.

Nửa đêm.

Tôi trằn trọc khó ngủ, còn Trần Dật Trạch bên cạnh đã ngủ say từ lâu.

Trước đó, anh ta dùng điện thoại của tôi chuyển cho mẹ chồng một trăm tệ.

Nhìn dòng tin nhắn chuyển khoản, tay chân tôi lạnh ngắt.

Không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ được.

Tối hôm đó tôi bị nhiễm lạnh.

Sáng hôm sau vừa dậy, người đã cảm thấy không khỏe.

Tôi vịn tường lết ra phòng khách, mẹ chồng đang vừa bóc đậu vừa xem tivi.

Tôi nói: “Mẹ ơi, chắc con bị sốt rồi, khó chịu quá, mẹ có thể đưa con đến bệnh viện một chuyến được không ạ?”

Bà ta không thèm ngẩng mắt lên.

“Vậy chiều nay chỗ chơi mạt chược chắc đành bỏ rồi.”

“Tiền công mất buổi là hai trăm, tiền xăng năm mươi, xếp hàng khám bệnh tính nửa ngày công nữa, hai trăm rưỡi.”

“Tổng cộng năm trăm. Trả tiền mặt hay chuyển khoản?”

Đúng lúc ấy, em chồng đi dép lê từ phòng bước ra, ngáp dài.

“Mẹ, con đói quá, sáng nay ăn gì thế?”

“Há cảo chiên, mẹ để phần cho con đó!”

Mẹ chồng lập tức mặt mày rạng rỡ, đứng dậy đi vào bếp, đi được hai bước lại quay đầu trừng mắt với tôi.

“Phần của cô phải chuyển năm chục, đừng có hòng ăn chùa nữa.”

Tôi đứng đó, tay chân lạnh buốt, còn đầu thì nóng hầm hập như sắp bốc cháy.

Cuối cùng chậm rãi ngồi thụp xuống, tự lấy điện thoại ra, gọi 120.

Cấp cứu 120 chỉ hết 300, còn rẻ hơn để mẹ chồng đưa đi 200 tệ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)