Chương 3 - Chế Độ Chia Đôi Trong Gia Đình
Tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng, mắt đỏ hoe.
Nhưng anh ta lại vượt qua tôi, bước thẳng đến chỗ mẹ mình, nhíu mày nhìn tôi:
“Trước khi đi anh dặn gì rồi, bảo em sống hòa thuận với mẹ, sao lại thành ra thế này?”
“Ba ngàn đó…” Giọng tôi run rẩy, hy vọng anh nói ra sự thật.
Anh ta nhíu mày chặt hơn, giọng đầy trách móc:
“Chúng ta đã kết hôn rồi, mẹ anh cũng là mẹ em, chuyển ít tiền thể hiện lòng hiếu thảo chẳng phải nên làm sao?”
“Sao cứ phải làm ầm lên như thế?”
Tôi nhìn anh ta, như thể lần đầu biết người này là ai.
Đầu tôi ong ong.
Anh ta không nói thêm, lập tức nắm lấy tay tôi:
“Đừng làm mất mặt nữa, mau về nhà.”
Anh ta gần như lôi tôi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi muốn giải thích, anh ta không cho tôi cơ hội.
Không biết ai quay lại cảnh đó và đăng lên mạng.
Tiêu đề chói mắt:
[Con dâu nhập viện, mẹ chồng chăm sóc, sau đó đòi ba ngàn làm tiền tiêu vặt.]
Tôi trở thành “ác phụ” bị mọi người mắng chửi.
Mở điện thoại ra, tin nhắn đầy rẫy lời nguyền rủa.
Ra ngoài đổ rác, hàng xóm cố tình hắt rác lên người tôi.
Có lần đi cửa hàng tiện lợi, bị một bà lạ mặt nhận ra, chỉ tay mắng là “đàn bà độc ác”.
Tôi sợ hãi, chỉ dám nhốt mình trong nhà.
Hôm nay, mẹ chồng đi nhảy quảng trường về, thấy tôi co ro trên ghế sofa, mặt lập tức sầm lại:
“Suốt ngày ru rú trong nhà, hóa đơn tiền điện tiền nước ai trả?”
“Tháng này, cô đưa một ngàn.”
“Tuyệt đối không được, mỗi tháng nhà mình chỉ tiêu…” chưa nói xong, Trần Dật Trạch từ phòng bước ra.
“Lại cãi gì thế?”
“Anh đã nói rồi, phải nghe lời mẹ.”
Anh ta tiến lại gần hai bước, hơi cúi người:
“Vợ à, mẹ anh cũng là mẹ em, em hiếu thảo là chuyện nên làm đúng không?”
Một lớp mồ hôi lạnh phủ lên lưng tôi.
Cuối cùng, tôi cúi đầu, lặng lẽ mở điện thoại, chuyển khoản.
Tiếng thông báo chuyển tiền vang lên, mẹ chồng hài lòng ngân nga đi vào phòng.
Trần Dật Trạch xoa đầu tôi, rồi quay người trở lại phòng ngủ.
4
Toàn thân tôi như rã rời, trượt dọc theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất, tay chân lạnh toát.
Gần đây lúc nào cũng mệt rã, chỉ muốn ngủ.
Sáng hôm đó, tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Vừa định mở cửa, thì nghe thấy tiếng đối thoại ngoài phòng khách khiến tôi sững người.
“Vẫn là anh em lợi hại nhất.” Giọng em chồng đầy ý cười. “Cô ta không chịu tự lấy tiền hồi môn ra, thì mình tìm cách khiến cô ta tự nguyện móc ra.”
“Nhà mình cũng đã đưa mười vạn tiền sính lễ, bố mẹ cô ta cho năm mươi vạn hồi môn, mà cô ta không lấy ra một xu, thật là đáng khinh!” Giọng mẹ chồng vang lên.
Trần Dật Trạch lạnh lùng lên tiếng:
“Đường là do cô ta chọn, đừng trách tôi.”
Tôi lấy tay bịt chặt miệng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để không bật ra tiếng nào.
Dạ dày quặn lên từng cơn, buồn nôn đến mức muốn ói.
Tôi chưa từng nghĩ, sự thật lại là như vậy.
Nhớ lại lúc mới cưới,
Trần Dật Trạch thường bóng gió hỏi chuyện hồi môn.
Tôi luôn ghi nhớ lời bố mẹ dặn:
Hồi môn là đường lui của con, không được đưa ra.
Về sau anh ta không nhắc nữa.
Thì ra… tất cả đều chờ tôi ở đây.
…
Từ hôm đó, mẹ chồng bảo tôi chia tiền gì, tôi cũng không nói một lời, lập tức chuyển khoản.
Tiền đi chợ, phí quản lý nhà, thậm chí bà ta chỉ cần liếc mắt đến sạp hoa quả, tôi cũng chủ động trả.
Chỉ trong một tháng, năm vạn tệ trôi đi như nước.
Hôm đó, bà đi dạo phố về, ném túi đồ xuống đất.
“Hôm nay mua một con cá vược, hai cân sườn, gần nghìn tệ, thêm tiền công của tôi, tính cô một nghìn rưỡi.”
Tôi không còn lập tức lấy điện thoại như trước.
Mà từ từ lấy ra một tờ giấy gấp đôi, đặt vào tay bà ta.
Bà ta vừa nhìn, mắt lập tức trợn to:
“Cô mang thai rồi?”
Tôi cười nhẹ: “Đúng vậy, mẹ, đã hai tháng rồi.”
Sắc mặt mẹ chồng đổi như ảo thuật, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay định chạm vào bụng tôi.
“Ôi ôi, cháu đích tôn của tôi, đúng là chuyện tốt đại cát!”
Tôi lùi lại một bước, né tránh tay bà ta.
“Sáng nay con vừa phỏng vấn thành công một công việc, lương tháng mười ngàn.”
“Nhưng giờ con mang thai, nên phải từ chối rồi.”
Tôi nhìn bà ta, thấy nụ cười cứng đờ lại, tiếp tục nói:
“Đứa bé này đã ‘ở trọ’ trong người con hai tháng.”
“Người ta nói tử cung của mẹ là căn nhà đắt nhất thế gian, con thu ít tiền thuê cũng không quá đáng chứ ạ? Một tháng năm vạn, hai tháng mười vạn.”
“Cộng thêm công việc bị bỏ lỡ, và cả tổn thất tinh thần, con lấy tròn ba mươi vạn. Mẹ cũng tham gia vụ này, vậy tiền khi nào thì mẹ chuyển cho con?”
Mẹ chồng im lặng.
Hồi lâu mới gào lên:
“Cô điên rồi à? Đó cũng là con của cô!”
“Đúng, nhưng càng là cháu đích tôn của nhà họ Trần.”
“Tôi đi khám Đông y, nói là con trai. Nếu mẹ thấy không đáng, tôi bây giờ có thể đi bệnh viện phá thai.”
Dứt lời, tôi xoay người định ra cửa.
“Đứng lại!”
Mẹ chồng lập tức túm chặt tay tôi.
Bà ta thở dốc, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi chậm rãi gỡ tay bà ra, quay lại ngồi lên ghế sofa, bình thản chờ đợi.
Bà ta run rẩy lấy điện thoại.