Chương 8 - Chàng Làm Quan, Thiếp Trở Thành Dĩ Vãng

Người đó nhìn con của ta mà nước mắt lã chã, khàn giọng gọi ta:

“Đào nhi.”

Bấy giờ, ta mới nhận ra đó là phu quân của mình. Chàng hôi hám, bẩn thỉu, râu ria lởm chởm, cả người lấm lem bùn đất. Chàng chăm chú nhìn đứa nhỏ không chớp mắt, rụt rè hỏi:

“Đào nhi, đây là ai?”

Ta mỉm cười đáp:

“Đây là con của chàng, chưa đặt tên.”

Chàng nói:

“Ừm. Nó có tên, đại danh là Cố Duy, tiểu danh là Nguyên Phương.”

Chàng đưa ngón tay định chạm vào mặt Nguyên Phương, lại lập tức rụt về. Nguyên Phương chẳng hay biết vị phụ thân dọa người của mình định chạm vào mình, cứ ngủ say sưa, miệng nhoẻn cười, tựa như trong mộng đang nở một đóa hoa nhỏ.

Chàng nhìn rồi nước mắt tuôn như suối. Chàng vừa nức nở vừa nói:

“Đào nhi, ta có lỗi với nàng. Ta nghe nói nàng sinh một ngày một đêm, mà ta lại không ở bên cạnh.”

Ta đáp:

“Có gì mà lỗi với không lỗi, con là của chàng, cũng là của thiếp. Thiếp thay chàng sinh, cũng là thay thiếp sinh.”

Chàng đưa tay định ôm ta, ta giơ tay cản lại, chê bai nói:

“Đi, tự làm sạch chính mình, coi chừng hôi quá làm tỉnh con của chàng.”

Chàng sững lại, cúi đầu ngửi người bản thân.

Sau khi tắm rửa, làm sạch chính mình, chàng đã trở lại thành công tử tuấn tú như trước. Chàng nằm cạnh Nguyên Phương, sờ tay nhỏ của con, sờ mặt nhỏ của con, sờ đến ánh mắt cũng dịu dàng.

Chàng nắm tay ta, nói:

“Đào nhi, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẫu tử nàng, không để các nàng chịu thiệt thòi…”

Chưa nói hết câu, chàng đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Mặt chàng tựa vào mặt Nguyên Phương, tay vẫn nắm lấy tay ta.

Đôi phu thê chúng ta đến thành Dương Châu, năm đầu, hai người thành ba người. Năm thứ hai, ba người thành bốn người.

Sinh Nguyên Phương như liều mạng, sinh Quý Phương như gà đẻ trứng.

Chàng muốn ở bên ta khi ta sinh, để bù đắp cho nỗi tiếc nuối lúc Nguyên Phương ra đời.

Ngày dự sinh, chàng gác lại công vụ, từ chối mọi tiệc tùng, ngày ngày quanh quẩn bên ta. Ta muốn ngồi thì ngồi, muốn đứng thì đứng, dỗ Nguyên Phương ăn ngủ, không chút động tĩnh, cứ thế qua mấy ngày.

Hôm đó, chàng đang đặt tên cho đứa bé trong bụng, nếu là con trai, gọi là Cố Dương, tiểu danh Quý Phương. Nếu là con gái, gọi là Cố Cẩm, tiểu danh Niệm Niệm.

Đôi phu thê bọn ta đang đoán xem trong bụng là Quý Phương hay Niệm Niệm, thì có người ở kinh thành đến.

Người đến là một vị vương gia, mời chàng đi bàn việc, chàng nhíu mày không muốn:

“Có gì hay để bàn, hại dân hao của, lại còn làm phiền ta.”

Đợt thứ hai đến mời, chàng vẫn không muốn đi, cầm sách ngồi cạnh ta, canh lúc ta đút cơm cho Nguyên Phương mà trêu nó:

“Cho phụ thân ăn một miếng.”

Nguyên Phương gật đầu, đưa cho chàng một miếng. Chàng lại nói:

“Cho phụ thân thêm một miếng nữa.”

Nguyên Phương lại cho chàng thêm một miếng. Thấy thế, chàng vui vẻ bảo:

“Phụ thân còn muốn ăn thêm một miếng.”

Nguyên Phương mếu máo, bật khóc, chỉ vào mũi chàng mách ta:

“Mẫu thân, phụ thân không biết xấu hổ!”

Chàng làm Nguyên Phương khóc, ta lườm chàng một cái, chàng cười ha hả.

Lúc này, đợt thứ ba đến mời.

Thấy vậy, ta bảo với chàng:

“Công vụ là quan trọng.”

Chàng mới bực bội đứng dậy thay y phục, trước khi đi còn ôm hôn Nguyên Phương hai cái, cúi xuống bụng ta bảo:

“Các con ngoan ngoãn, phụ thân đi rồi về ngay.”

Rồi chàng quay sang ta, nói:

“Ta đi ứng phó vài câu.”

Nguyên Phương gật đầu, ta cũng gật đầu.

Chàng vừa đi, bụng ta liền có động tĩnh.

Đêm chàng về nhà, Nguyên Phương kéo chàng vào trong phòng, chỉ vào đứa bé nằm ngủ trên giường, giọng non nớt nói:

“Phụ thân, đây là đệ đệ.”

Chàng ngẩn người, sững sờ hồi lâu, nắm chặt tay, nghiến răng chửi:

“Đều tại tên hoàng đế chó kia! Xuống Giang Nam làm gì? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có gì đáng để bàn trước chứ!”

Nguyên Phương cũng nắm tay thành quyền:

“Hừ, hoàng đế chó!”

Ôi trời ơi, phu quân ta giận đến mức muốn tạo phản rồi.

9

Hoàng đế muốn xuống Giang Nam, phụ thân ta bận tối mắt. Chàng phải xây cầu, sửa đường, dời núi, dẫn nước, trồng hoa, xây vườn.

Chàng ít nói, mặt mày u ám, người gầy mòn vì mệt. Đôi lúc một mình uống rượu, chàng hỏi ta:

“Đào nhi, ta thường tự hỏi, làm quan là vì cái gì?”

Câu hỏi sâu xa ấy, ta đâu biết đáp.

Ta chầm chậm kéo kim, nói với chàng:

“Mẫu thân thêu thùa, nuôi sống thiếp. Khi mẫu thân mất đi, thiếp thêu thùa, nuôi sống chính mình.

Sau này thiếp gặp Ngô Đại Gia, bà ấy thêu giỏi, danh tiếng lớn, mở tiệm thêu, nuôi sống nhiều người.”

Ta ngừng thêu, ngước nhìn chàng nói:

“Thiếp cũng không hiểu làm quan để làm gì, có lẽ nhờ tài của chàng, làm quan mới giúp được nhiều người hơn.”

Chàng nghe vậy mới nở một nụ cười, nói:

“Đào nhi, lời ít mà ý sâu.”

Chàng lẩm bẩm:

“Đưa vua lên ngôi Nghiêu Thuấn, khiến phong tục lại thuần hậu.”

Quý Phương vừa tròn sáu tháng, hoàng đế đã đến thành Dương Châu.

Thuyền rồng trải dài sông, cờ xí phủ đầy trời, kinh động toàn thành.

Phu quân ta phải theo thánh giá, ta ôm Quý Phương ở nhà.

Ta bồng Quý Phương dạo trong sân, nhìn Đậu Hoàng cùng Nguyên Phương đùa nghịch. Đậu Hoàng chạy vòng đuổi đuôi mình, Nguyên Phương bật cười khanh khách, Quý Phương trong tay ta cũng cười khanh khách theo.

Lúc ấy, có người xông vào cửa nhà ta. Người tới dáng vẻ cao sang, thần thái kiêu ngạo, trên đầu đầy châu ngọc, dung mạo mỹ miều, đứng tại cửa mà hỏi:

“Ngươi chính là Lý Bích Đào?”

Ta vỗ lưng Quý Phương, gật đầu đáp:

“Phải, ta chính là Lý Bích Đào.”

Nàng ta nheo mắt phượng đánh giá ta, nhìn Nguyên Phương dưới đất, lại nhìn Quý Phương trong tay ta.

Nàng ta ngẩng cằm, nhướng mày hỏi:

“Ngươi có điểm nào xứng với Cố Lân?”

Ta mỉm cười nói:

“Cô nương thật vô lễ. Ta là mẫu thân của con chàng, là thê kết tóc của chàng. Ta qua kiệu hoa vào cửa, minh môi chính thú. Con ta không hỏi xứng hay không xứng, phu quân ta không hỏi xứng hay không xứng, cớ sao cô nương giữa ban ngày vào nhà ta mà hỏi ta điểm nào xứng với chàng?”

Nàng ta dựng đôi mày liễu, quát:

“Ngươi to gan!”

To gan thì to gan.

Ta gọi Tiểu Thúy, bảo mời vị cô nương ấy ra ngoài. Tiểu Thúy mời nàng ta đi, nàng ta quay lại nói với ta:

“Ngươi cứ chờ đấy!”

Ta trầm mặt, lòng căm hận, chờ thì chờ.

Năm đó, phu quân ta dùng mưu khiến nàng ta lạnh lòng, mới thoát được, rời xa kinh thành. Ai ngờ ba năm qua, nàng ta chọn khắp thiên hạ những công tử tài giỏi, nhưng vẫn không buông được Cố Lân.

Không buông được thì sao, dựa vào thân phận cao quý, dựa vào là đích nữ trong cung, là có thể cướp phu quân của người khác, phá tan nhà người khác ư?

Trên đời này có còn thiên lý hay không, có còn vương pháp hay không?

Ta chờ trong nhà hai ngày, chờ đến một đạo thánh chỉ, hoàng đế triệu kiến Lý thị của Cố gia.

Ta tiếp chỉ, quay lại nhìn Tiểu Thúy, Tiểu Thúy mắt đỏ hoe nói:

“Phu nhân, không thể đi.”

Ta mỉm cười đáp:

“Không sao, thay ta trang điểm.”

Tiểu Thúy trang điểm cho ta xong, Quý Phương trong nôi khóc, Nguyên Phương ôm chân ta hỏi:

“Mẫu thân đi đâu chơi vậy?”

Ta vuốt đầu Nguyên Phương, đáp lời:

“Mẫu thân đi chơi thuyền.”

Nguyên Phương nói:

“Con cũng muốn đi.”

Ta ngồi xuống nhìn nó, nói:

“Nguyên Phương là huynh, mẫu thân không ở nhà, con phải chăm sóc đệ đệ của mình thật tốt.”

Nó gật đầu, vỗ ngực nhỏ nói:

“Mẫu thân ở nhà thì con cũng chăm sóc đệ đệ thật tốt.”

Ta rưng rưng hôn lên má Nguyên Phương, rồi lại ôm lấy Quý Phương, hôn lên mặt nó.

Ta bước ra khỏi cửa, Đậu Hoàng chạy quanh chân ta.

Ta xoa đầu Đậu Hoàng nói:

“Đậu Hoàng, ngươi phải canh chừng phụ thân, canh chừng các đệ, canh giữ cửa nhà ta, biết chưa.”

Ta bước lên thuyền rồng, gặp hoàng đế, bên cạnh là công chúa nương nương, dưới thuyền là văn võ bá quan đứng chật.

Phu quân ta đứng trong hàng ngũ bá quan, sâu sắc nhìn ta một cái. Ta mỉm cười với chàng, quỳ xuống trước hoàng đế.

Hoàng đế trên cao nhàn nhạt hỏi:

“Người quỳ là ai?”

Ta đáp:

“Thần phụ là Lý thị của Cố gia.”

Hoàng đế hỏi:

“Người đất nào?”

Ta đáp:

“Thần phụ là người Cẩm Thành, Thục Châu.”

Hoàng đế lại hỏi:

“Xuất thân thế nào?”

Ta đáp:

“Xuất thân là cô nhi thêu thùa.”

Hoàng đế hỏi:

“Tổ tiên ngươi có thánh hiền, gia tộc ngươi có người quyền quý chăng?”

Ta đáp:

“Chẳng có thánh hiền, không phải quyền quý.”

Hoàng đế không vui, nói:

“Xuất thân như vậy, ngươi lấy gì để xứng với Thám Hoa lang của trẫm, phò tá thần của trẫm?”

Ta đáp:

“Tâu hoàng thượng, thần phụ chỉ biết cá bơi trong nước, chim bay trên trời, hoa nở song cành, uyên ương thành đôi. Thần phụ chỉ biết là như thế, không biết dựa vào đâu mà như thế.”

Hoàng đế nghe vậy sững người:

“Cái này…”

Hoàng đế nhìn bá quan, bá quan cúi đầu không nói.

Ta lén nhìn phu quân, thấy trong mắt chàng có ánh cười.

Hoàng đế đột nhiên đập bàn:

“Cố Lân! Ngươi thật dám khi quân!”

Ta giật mình sợ hãi. Phu quân ta bình tĩnh bước ra, quỳ bên cạnh ta, chắp tay hỏi:

“Thần không rõ làm sao khi quân?”

Hoàng đế nói:

“Khi xưa ngươi ở kinh thành, giả vờ phong lưu, cố tình phóng đãng, chẳng phải là khi quân sao?”

Phu quân ta thưa:

“Hoàng thượng cho thần bẩm rõ. Thần khi xưa ở kinh, phong lưu không giả, phóng đãng là thật. Hoa thơm ngát vườn, nếu không là Bích Đào, thì mẫu đơn, hải đường cũng đều đáng hái. Nước sông ba ngàn, nếu không là gáo nước này, thì nước giếng, nước sông đều có thể uống.

Nếu tâm của thần không định, tự nhiên khắp nơi lưu tình, người không phong lưu phí hoài tuổi trẻ, phóng đãng là bản tính của nam nhi.”

Ta nghe xung quanh bật cười thành tiếng.