Chương 4 - Chàng Làm Quan, Thiếp Trở Thành Dĩ Vãng
Tiểu thư nói:
“Ngươi có biết bao nhiêu người ngoài kia bỏ ra số tiền lớn để mua chữ của chàng không?”
Mua thì cứ mua, tay chàng đâu có tàn phế. Ta thêu một chiếc khăn, bên ngoài cũng có không ít người cầu.
Tiểu thư tri phủ giận dữ đứng dậy, dẫn theo nha đầu cao ngạo, hậm hực bỏ đi.
Trời gần tối, chàng dắt Đậu Hoàng trở về.
Ta chưa kịp hỏi, chàng đã mặt nặng mày nhẹ. Chàng ngồi phịch xuống ghế, nghiêm mặt hỏi:
“Ta tính tình không tốt à?”
Ồ, lại bị bắt gặp rồi.
Ta liếc nhìn Đậu Hoàng đang cụp đuôi nép bên góc tường. Nếu tính chàng tốt, thì chó còn sợ sao?
Ta bày bát đũa lên bàn, chàng nói:
“Nói trước đã.”
Ta đáp:
“Chàng ăn thì ăn, không ăn thì sang nhà tri phủ mà ăn.”
Chàng có chút xấu hổ:
“Ta chỉ tình cờ gặp nàng ấy trên cầu, còn chưa nói gì.”
Hừ, chưa nói gì mà biết rõ thế.
Chàng nhìn ta hồi lâu, giọng cười ẩn hiện:
“Ta không thích nàng ấy, dù một chút cũng không. Đào nhi, lòng ta chỉ có nàng.”
Thật là một kẻ vô liêm sỉ. Ta nói:
“Chàng mau đi rửa tay, đồ ăn nguội cả rồi.”
Chàng cười xòa bước lại gần ta, hỏi:
“Ta khi nào thô lỗ với nàng chứ?”
Ta trừng mắt hỏi lại:
“Thiếp bảo chàng nhẹ chút, chàng có nhẹ không?”
Chàng ngẫm nghĩ, rồi ho khan đáp:
“Không.”
Ta lại hỏi:
“Thiếp bảo chàng dừng lại, chàng có dừng không?”
Chàng đỏ mặt, tai cũng nóng bừng:
“Không.”
Ta chống nạnh hỏi:
“Chẳng phải thô lỗ thì là gì? Lẽ nào thiếp oan cho chàng sao!”
Chàng cười gượng:
“Vi phu sai rồi, là vi phu thô lỗ, tối nay vi phu sửa ngay.”
Đêm đến, ta quay lưng nằm ngủ, chàng liền quấn lấy ta không buông:
“Đào nhi, nàng không kiểm tra xem vi phu sửa thế nào sao?”
Kiểm tra cái quái gì chứ.
Chàng ôm ta, mồ hôi đầm đìa, nằm trên gối, lười nhác mà dịu dàng:
“Về sau không được tùy tiện mở cửa, vi phu không yên tâm.”
Phu quân ta bận rộn cả ngày, chàng phải đi thư viện tham gia văn hội, lại thường được mời dự tiệc, thành thử hay ra ngoài.
Ta may áo đông mới cho chàng, vừa vặn gọn gàng, khiến chàng trông như một vị lang quân tuấn tú.
Chàng nắm tay ta, đặt lên ngực, hôn nhẹ rồi cọ má vào ta, giọng mềm như nước:
“Sao nàng lúc nào cũng bận rộn thế?”
Mẫu thân chưa từng dạy ta rảnh rỗi.
Ta nói:
“Thiếp đâu có bận, nhàn rỗi đến mức tay chân sinh cứng.”
Chàng bảo:
“Nàng có thể giống các tiểu thư, phu nhân khác, ra ngoài ngắm hoa, xem kịch, mua ít son phấn.”
Ta đáp:
“Phận nữ nhi, ra ngoài phô bày dung nhan, chung quy cũng chẳng hay ho gì.”
Chàng nghĩ một lát rồi nói:
“Cũng phải, nàng đẹp như vậy, ta cũng không yên tâm. Để hôm khác vi phu đưa nàng đi.”
Hôm sau, chàng dắt ta ra ngoài xem kịch. Dọc đường có người gọi chàng là Cố công tử, gọi ta là Cố nương tử. Chàng cười đáp:
“Đưa nương tử ra ngoài xem kịch.”
Tới trà lâu, có mấy thư sinh lại gần hành lễ, gọi chàng là Cố huynh, gọi ta là tẩu tẩu. Bọn họ cười đùa:
“Cố huynh dạo này chẳng còn tụ hội với chúng ta, hóa ra là bận bầu bạn với tẩu tẩu.”
Có người nói:
“Trước kia Cố huynh còn nói không đỗ Trạng Nguyên quyết không lấy thê, giờ thấy tẩu tẩu mới biết Cố huynh sao lại vội vàng phá bỏ lời thề như thế.”
Họ vây lấy chàng cười đùa, ta thẹn đến đỏ bừng mặt, chàng cười mắng họ rồi kéo ta lên lầu.
Ai nấy đều dõi mắt theo, ta giằng ra vài lần không thoát, chàng thấp giọng hỏi:
“Nàng trốn cái gì?”
Thật là mặt dày.
Ta ngồi cùng chàng trên ghế lầu, nghe kịch.
Kịch toàn nói chuyện tài tử giai nhân, mà tài tử trong kịch thì kết duyên với tiểu thư hoặc kỹ nữ, chẳng mấy khi là nữ nhân thêu thùa.
Lòng ta thoáng có chút buồn.
Về nhà, chàng hỏi:
“Sao nàng ủ rũ vậy?”
Ta nói:
“Không có gì. Sau này ta không đi xem kịch nữa, ta không thích.”
Chàng nhìn ta một lúc, cúi đầu hôn ta.
Vài hôm sau, chàng lại kéo ta đi xem kịch. Chàng bảo:
“Lần này là kịch vi phu viết, nàng không muốn đi xem sao?”
Ta không ngờ chàng có tài viết kịch, đành đi theo chàng.
Chàng chỉ vào tấm biển trước cửa trà lâu:
“Kịch tên là ‘Vạn Lý Kiều Tây’, công tử tên Lâm Cố, giai nhân gọi là Kiều Lê.”
Chàng cười đắc ý, khiến ta cũng thấp thỏm.
Kiều Lê là thợ thêu, thêu xong túi thơm, ra ngoài giao hàng, giữa đường bị kẻ xấu trêu ghẹo.
Lâm gia công tử ra tay nghĩa hiệp, đuổi bọn vô lại, cứu Kiều Lê.
Trên sân khấu, Kiều Lê e ấp, thẹn thùng, mặt hồng như hoa đào, cười nhẹ hỏi:
“Không hay biết công tử họ Lâm, quý danh là gì?”
Dưới sân khấu cười vang một trận.
Ta xấu hổ cúi đầu, nhéo tay chàng:
“Sao chàng lại viết mấy thứ này lên kịch!”
4
Phu thê ta thành thân gần một năm, bụng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ta giận, cấm chàng không được dùng cái yếm nhỏ xíu kia nữa.
Chàng ôm ta, nói:
“Tính ra nàng mới vừa tròn mười bảy, mẫu thân ta mười tám tuổi sinh ta còn khó sinh. Nữ nhân sinh con như qua Quỷ Môn Quan, ta muốn đợi nàng lớn thêm, khỏe mạnh rồi mới sinh con.”
Phu quân ta thật đáng thương, sinh ra đã không còn mẫu thân. Ta ôm chàng, lòng đầy thương xót, tựa như có thể vắt ra nước.
Hiện tại có chàng bên cạnh, không có con cũng chẳng sao.
Tháng tám hoa quế thơm nức, chàng lên đường đi ứng thí, thi đỗ giải Nguyên lang.
Ta còn chưa biết giải Nguyên có gì to tát, mà cửa nhà đã bị dẫm nát ngưỡng. Quan tri phủ cũng đích thân đến, hàng xóm láng giềng tới chúc mừng.
Ta chẳng thấy chàng có gì khác biệt, lúc nghiêm chỉnh thì như thần tiên, lúc không thì như con khỉ.
Tri phủ mở tiệc khoản đãi chàng giải Nguyên, nửa đêm mới có người đưa chàng về, say khướt, người toàn mùi rượu, còn phảng phất mùi hương lạ.
Lòng ta liền trĩu nặng.
Chàng chẳng hay biết gì, cứ quấn lấy đòi ta ôm.
Ta mặt lạnh cởi áo cho chàng, rửa mặt, đưa chàng lên giường. Lúc cởi áo, chàng mở mắt, cười gọi “Đào nhi”, ngoan ngoãn giơ tay.
Chà, vẫn nhận ra người đấy chứ.
Ta cầm áo chàng thay ra, cẩn thận ngửi kỹ, vừa thơm vừa ngọt.
Hừ, chẳng biết yêu tinh phương nào.
Ta ngồi bên giường, thức cả đêm, đèn sáng trưng, ngắm kỹ khuôn mặt gây họa của chàng. Chẳng biết chàng dụ dỗ người ta, hay người ta dụ dỗ chàng.
Sáng hôm sau, chàng tỉnh dậy kêu khát. Ta mang cho chàng chén trà, chàng uống ừng ực xong nhìn ta, rùng mình một cái. Chàng hỏi:
“Đêm qua vi phu đã làm sai gì à?”
Ta đáp:
“Không, đêm qua chàng rất phải phép.”
Chàng hỏi lại:
“Hay là nàng trách vi phu về muộn?”
Ta nói:
“Chàng về sớm lắm, trời còn chưa sáng.”
Chàng vội xuống giường, gãi đầu bứt tai:
“Đào nhi, nàng đừng giận, lần sau ta sẽ về sớm hơn.”
Ta đáp:
“Không sao, chàng về lúc nào cũng được, thiếp để tường đó cho chàng leo.”
Chàng nghẹn lời, nghiêng đầu suy nghĩ.
Cả ngày, chàng như cái đuôi theo ta khắp nơi.
Ta trộn cơm cho Đậu Hoàng, chàng khoanh tay nghiêm túc:
“Đậu Hoàng, ngươi ăn ít thôi, làm mẫu thân của ngươi mệt mỏi gầy đi rồi.”
Đậu Hoàng ư ử, bị chàng trừng mắt không dám ăn.
Ta cắt rau, chàng đứng bên nói:
“Nương tử, dao nặng quá chăng? Để vi phu cắt cho.”
Ta “phập” một tiếng chặt dao xuống thớt, chàng run rẩy, lùi ba bước, trốn ra cửa bếp.
Ta quét sân, chàng giả vờ rắc mấy giọt nước xuống đất, nói:
“Vi phu hiểu rồi, phải tìm cho nàng một nha hoàn.”
Nói xong lại ra vẻ xót xa:
“Là ta suy nghĩ không chu toàn, để nương tử vất vả.”
Ta giặt đồ, chàng ngồi xổm bên cạnh, ngắm nhìn, cười lấy lòng:
“Nương tử giặt đồ, động tác như mây trôi nước chảy, vi phu không khỏi ngưỡng mộ. Nàng giặt đồ như Hằng Nga bay lên cung trăng, như Lạc Thần bước trên sóng…”
Chàng liếc thấy chiếc áo bị ta ném ra ngoài thau liền thắc mắc:
“Nương tử, sao nàng lại bỏ áo của vi phu ra ngoài?”
Ta cười lạnh:
“Thiếp không dám giặt, sợ chàng tiếc.”
Chàng nhấc áo lên, lật qua lật lại ngắm nghía, cuối cùng đưa lên mũi ngửi, thoáng sững người, sắc mặt liền đổi. Chàng cười khổ:
“Nương tử, nàng nghe ta giải thích.”
Ta nghe chàng giải thích.
Chàng nói trong tiệc Lộc Minh có mời kỹ nữ nổi danh, kỹ nữ ấy mời chàng uống rượu, đối thơ với chàng.
Trước mặt đông người, chàng không tiện từ chối, đành xã giao vài câu.
Chàng nói:
“Nàng ta xức hương nồng nặc, có lẽ ta vô tình vướng phải.”
Ta nhàn nhã lấy nắp chén quấy trà, nói:
“Đại lão gia phá án cũng biết, lời nói suông không bằng chứng.”
Chàng nói:
“Ta có nhân chứng, nương tử chờ ta một lát.”
Chàng vội vã ra ngoài, lát sau dẫn theo người về. Là tri kỷ đồng môn của chàng – Triệu Cảnh Thăng.
Chàng nói:
“Nương tử cũng biết Cảnh Thăng tính tình thuần lương, chưa từng nói dối, huynh ấy có thể làm chứng cho vi phu.”
Chàng nháy mắt với Triệu Cảnh Thăng, Triệu Cảnh Thăng liền chắp tay thi lễ:
“Xin phép bẩm phu nhân.”
Sau đó, không đợi ta đáp lời, Triệu Cảnh Thăng nói tiếp:
“Đêm qua ở tiệc Lộc Minh, nữ thư sinh Lưu Dung cũng được mời đến. Lưu cô nương từ lâu ngưỡng mộ tài hoa của Cố huynh, nhiều lần ngỏ ý, nhưng Cố huynh luôn giữ lễ, không hề đáp lại.”
Chàng đứng bên cạnh, gật đầu lia lịa. Triệu Cảnh Thăng nói tiếp:
“Lưu cô nương mời rượu, Cố huynh chỉ nhấp môi. Nàng ta xướng thơ, Cố huynh chỉ đáp một câu. Nàng ta công khai ngỏ lời nguyện làm thiếp, Cố huynh liền từ chối thẳng thừng…”
Ta nghe thấy chàng ho khan. Triệu Cảnh Thăng liếc nhìn chàng đầy khó hiểu, rồi tiếp tục:
“…Lưu cô nương còn tặng Cố huynh một chiếc khăn thơm, Cố huynh… không tiện từ chối, liền đưa cho tiểu đệ…”
Chàng ho đến suýt rách cổ họng, Triệu Cảnh Thăng đổ mồ hôi đầy trán, cuối cùng chốt lời:
“Tóm lại! Cố huynh khi ấy nghiêm nghị như ngọc, khiến tiểu đệ nhớ lại mà vẫn kính nể không thôi.”
Ta thản nhiên hỏi:
“Khăn thơm đâu?”