Chương 3 - Chàng Làm Quan, Thiếp Trở Thành Dĩ Vãng
Ai ta cũng không thèm, ta chỉ đợi chàng.
Hừ.
Hôm sau lại có người gõ cửa.
Ta hỏi:
“Ai đó?”
Chàng đáp:
“Ta đây.”
Ta vội chỉnh y phục, vuốt lại tóc, mở cửa ra. Chàng mặt mày không vui, còn ta cười rạng rỡ. Ta hỏi:
“Sao chàng đến đây?”
Lẽ nào là chàng chấp nhận, đến để cho ta mượn sinh con?
Chàng thở dài bất đắc dĩ:
“Ta đến bàn chút chuyện với nàng.”
Ta để chàng vào cửa, chàng đứng trong sân, ngắm hoa ta trồng, cá ta nuôi, nhìn Đậu Hoàng, rồi lại nhìn y phục phơi trên dây.
Trên dây có phơi chiếc yếm của ta, màu phấn hồng, thêu hoa sen và cá chép.
Mặt chàng thoáng đỏ bừng.
Ta nghĩ, đứng đó làm gì, có chuyện gì chẳng thà nói ở trên giường.
Ta kéo chàng vào trong phòng, chàng ngồi xuống ghế, khẽ ho một tiếng:
“Chuyện nàng nói, ta nghĩ kỹ rồi, có thể.”
Ta mừng rỡ như điên, ngó ánh mặt trời trên trời cao.
Chàng thấy vậy, lại ho khan:
“Nhưng không phải bây giờ.”
Cũng phải, trời còn sáng chói, chẳng hợp chút nào.
Ta gật đầu:
“Đêm chàng hãy đến.”
Chàng mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi:
“Lý Bích Đào, nàng là yêu tinh, sao lại đuổi bà mối đi?”
Ta thấy ấm ức, nói:
“Rõ ràng là chàng bảo ta đợi.”
Chàng nuốt cơn giận, cuối cùng bình tĩnh lại:
“Muốn mượn thì được, để bà mối vào nhà, nói chuyện hôn nhân, đính thân, kiệu hoa rước nàng qua cửa. Đêm động phòng, nàng muốn mượn gì thì mượn!”
Nói xong, chàng đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Chà, giận ghê nhỉ.
3
Ta khoác vào hỷ phục màu đỏ, mang theo Đậu Hoàng, ôm bài vị của mẫu thân, khóa lại ba gian phòng.
Ngồi trong kiệu hoa, tiếng trống vang trời, người người náo nhiệt, kiệu rung lắc đưa ta ra khỏi hẻm Yến Tử, qua cầu Vạn Lý. Hoa đào phía tây cầu đã tàn, liễu phía đông cầu vẫn còn dài xanh.
Tim ta đập thình thịch, như thể đang trong mộng.
Chàng vén khăn voan, ta thấy chàng trong hỷ phục đỏ, mày thanh mắt sáng, là kẻ khiến ta mất hồn, là lang quân ta ngày đêm mong nhớ.
Ta gọi:
“Cố lang.”
Chàng nhướn mày:
“Gì vậy?”
Lúc này ta mới thấy không ổn, liền đỏ mặt gọi:
“Phu quân.”
Lúc này chàng mới mỉm cười, ngồi bên cạnh ta.
Từ nay, ta là Lý Bích Đào, là Cố nương tử, là Cố thị, là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng.
Chàng nắm tay ta, chơi đùa khiến ta đỏ mặt, tim đập loạn. Chàng khẽ nói:
“Nào, nói cho vi phu nghe, nàng muốn mượn thế nào?”
Ta như con thuyền nhỏ trôi trên ngọn sóng, chỉ nghe thấy tiếng Đậu Hoàng sủa ngoài sân, và giọng chàng khẽ gọi:
“Đào nhi.”
Ta thầm mắng con chó ngốc, sủa gì mà sủa, đó là phụ thân của ngươi.
Ngày thứ ba sau thành thân, Cố thị ta đem khung thêu ra sân, sửa sang kim chỉ.
Phu quân ta là thư sinh, vai không gánh, tay không nhấc, chàng phải đọc sách thánh hiền, thi đỗ công danh. Sao có thể để chàng bận lòng vì chuyện cơm áo.
Ta phải gánh vác gia đình này, lo toan cuộc sống hai người và một con chó.
Phu quân ta cầm quyển sách, bước đến trước mặt ta, mỉm cười hỏi:
“Nàng đang làm gì vậy?”
Ta đáp:
“Bây giờ đã khác trước, thiếp phải thêu thêm vài món, sớm mang đi bán.”
Mặt chàng trầm xuống, lặng người một lát, nói:
“Lý Bích Đào, nàng định nuôi vi phu sao?”
Ta liếc chàng một cái, cười thầm. Nhỏ mọn thế, ta không nuôi chàng thì nuôi ai?
Chàng mím môi, như thể giận dỗi, hỏi:
“Chìa khóa ta trao cho nàng trong ngày thành thân đâu?”
Ta đáp:
“Ở đây, trong túi thơm.”
Chàng nhíu mày nói:
“Sao nàng không mở hòm kiểm tra?”
Hai ngày nay bận rộn dọn dẹp trong ngoài, đâu có thời gian kiểm tra. Ta vừa xỏ kim vừa đáp:
“Thiếp không có thời gian.”
Chàng kêu ta bỏ kim chỉ xuống, rồi nắm lấy tay ta đứng dậy, kéo ta vào phòng trong.
Chàng chỉ vào chiếc hòm lớn, ra hiệu cho ta mở ra ngay bây giờ.
Ta mở chiếc hòm lớn, lại lấy ra chiếc hòm nhỏ bên trong.
Chàng bảo ta mở. Ta mở ra.
Vừa mở, ta liền sững sờ trong chốc lát rồi hỏi:
“Đây là gì?”
Chàng nói:
“Ngân phiếu.”
Ta lại hỏi:
“Cái này là gì?”
Chàng đáp:
“Địa khế.”
Phần còn lại ta đều nhận ra, là vàng bạc sáng lóa.
Chàng nhìn ta ngẩn người, vươn tay ôm ta vào lòng, mỉm cười nói:
“Vi phu cưới nàng, nàng không cần lo toan sinh kế, từ nay để vi phu nuôi dưỡng, che chở cho nàng.”
Ta giãy khỏi vòng tay chàng, ngó đông ngó tây.
Chàng cau mày hỏi:
“Nàng tìm gì vậy?”
Ta thật thà đáp:
“Thiếp… Thiếp… Thiếp phải tìm chỗ giấu chìa khóa.”
Ta rảnh rỗi đến mức khó chịu.
Phu quân ta nói:
“Nếu tay nàng nhàn rỗi, hãy vá giày may áo cho vi phu. Còn không thì ngồi cùng vi phu đọc sách.”
Ta ngồi cùng phu quân, vá đế giày, chàng đọc sách.
Lúc chàng đọc sách, người trầm ổn uy nghiêm, xa cách ta muôn trùng.
Ta thò đầu nhìn cuốn sách trong tay chàng, chữ dày đặc, lạ lẫm như xa lạ với ta.
Chàng quay sang nhìn ta rồi mỉm cười. Ta vươn tay chỉ đại vào một chữ trong sách, hỏi:
“Chữ này là gì?”
Chàng nói:
“Kỳ.”
Ta lại hỏi tiếp:
“Còn chữ này?”
Chàng đáp:
“Nhĩ.”
Ta hỏi:
“Câu này đọc thế nào?”
Chàng đáp:
“Kỳ nhĩ vạn phương hữu tội, tại dư nhất nhân. Dư nhất nhân hữu tội, vô dĩ nhĩ vạn phương.”
Ta vỗ tay:
“Nghe hay quá.”
Chàng cười, rút chiếc đế giày khỏi tay ta, kéo ta ngồi lên đùi chàng rồi nói:
“Vi phu dạy nàng viết chữ.”
Tay ta cầm bút, ngón tay nào cũng vụng về, nhưng tay chàng lớn và vững vàng, dìu tay ta viết. Chàng dắt tay ta viết ra một chữ.
Ta hỏi:
“Chữ gì đây?”
Chàng đáp:
“Lý. Lý trong Lý Bích Đào.”
Chàng lại dẫn ta viết “Bích Đào”, sau đó viết thêm hai chữ nữa.
Chàng nói:
“Nàng đoán thử xem là chữ gì?”
Ta đáp:
“Cố Lân.”
Chàng cười sau lưng ta:
“Đào nhi thật thông minh, đây là tên của phu quân nàng.”
Chàng lấy tờ giấy khác, lần này viết nhiều hơn, ta đã nhận ra tên mình, nhận ra tên chàng.
Chàng chỉ vào chữ trên giấy:
“Đây là ‘tại’, đây là ‘gia’.”
Ta đọc khẽ:
“Bích Đào tại Lân gia.”
Phu quân ta dịu dàng nói:
“Ừ, Bích Đào tại Lân gia.”
Phu quân ở nhà hơn mười ngày, ngày nào cũng đọc sách viết chữ, còn dạy ta viết, khiến ta suốt ngày viết bậy viết bạ.
Ta ngồi bên bàn gọi chàng:
“Phu quân.”
Chàng lật sách, mặt lạnh nhạt, chỉ khẽ đáp:
“Ừ?”
Ta nói:
“Thiếp muốn thêu hoa.”
Chàng gắt nhẹ:
“Nàng viết xong bài hôm nay đã.”
Ta đành cúi đầu tiếp tục viết bậy, tay mỏi nhừ.
Mẫu thân ơi, Bích Đào mệnh khổ, gặp phải người không ra gì.
Cuối cùng phu quân cũng ra ngoài, chàng ra sân tháo xích cho Đậu Hoàng, nói:
“Đi thôi Đậu Hoàng, hôm nay theo ta ra ngoài.”
Đậu Hoàng mừng rỡ quay vòng tại chỗ, cái đuôi to vẫy liên tục.
Ta hỏi vọng ra:
“Chàng đi đâu?”
Chàng đáp:
“Vi phu ra ngoài thăm bạn.”
Ta nói:
“Chàng thăm bạn thì thăm, sao phải mang theo chó?”
Chàng dắt theo Đậu Hoàng, đứng giữa sân, mặt mày ấm ức:
“Lý Bích Đào, vi phu đẹp trai ngời ngời thế này mà ra ngoài một mình, nàng không lo lắng sao?”
Ta đảo mắt nhìn trời, ban ngày ban mặt, có gì mà lo, chẳng lẽ có người đến cướp chàng sao. Nhưng nhìn chàng với vẻ mặt ấy, ta đành nói:
“Vậy chàng cẩn thận.”
Chàng vẫn không chịu đi, đứng đó, mặt xị ra, tay dắt chó. Thấy thế, ta liền quay sang Đậu Hoàng:
“Đậu Hoàng, bảo vệ phụ thân của ngươi, đừng để ai cướp mất.”
Đậu Hoàng sủa hai tiếng rõ to, lúc này chàng mới cười tươi rói:
“Vi phu chỉ đến Vọng Giang Đình, trời tối sẽ về. Nếu nhớ vi phu, nàng cứ đến tìm.”
Ta có việc không hết, lấy đâu thời gian mà nhớ chàng. Ta đáp:
“Được rồi.”
Nghe ta đáp lời, chàng mới vui vẻ dẫn Đậu Hoàng ra cửa.
Ta không ngờ quả thật có người muốn cướp chàng, lại còn ngang nhiên đến tận cửa đòi cướp.
Tiễn bọn họ đi, ta dọn dẹp trong ngoài, cầm kéo cắt vải may áo đông. Đang căng vải ra cắt, chợt có tiếng gõ cửa. Ta hỏi:
“Ai đó?”
Ngoài cửa là giọng điệu cao ngạo:
“Cố công tử có nhà không?”
Ta mở cửa, thấy một nha đầu nhỏ, cằm hếch cao, ta nói:
“Phu quân ta đi thăm bạn, lúc này không ở nhà.”
Nha đầu trừng mắt với ta, lách người qua một bên, để lộ ra vị tiểu thư tri phủ đứng ở phía sau, yểu điệu mà kiêu sa.
Tiểu thư tri phủ lạnh lùng nhìn ta:
“Ngươi là Lý Bích Đào?”
Ta đáp:
“Ta là Cố Lý thị, tiểu thư tìm phu quân ta có việc gì?”
Mắt tiểu thư chợt đỏ hoe, cắn răng hỏi:
“Ngươi dựa vào đâu mà gả cho chàng?”
Ta nói:
“Ta muốn mượn chàng sinh con, chàng liền cho người đến cầu hôn, có gì mà dựa vào đâu.”
Tiểu thư nói:
“Ngươi không biết xấu hổ!”
Ta cạn lời. Chuyện này mà đã không biết xấu hổ rồi sao? Còn những chuyện lớn hơn, ta còn làm hằng ngày.
Ta không để ý đến nàng ta nữa, quay vào làm việc của mình, cửa để mở, nàng ta muốn vào thì vào, muốn đi thì đi.
Tiểu thư tri phủ đứng ngoài cửa khóc, ta trong sân cắt áo.
Dáng người của chàng, ta sớm đã quen, vai rộng bao nhiêu, chân dài thế nào, ta ướm thử, đo dài ngắn đều vừa vặn.
Tiểu thư tri phủ nhìn ta cắt áo, nhìn một lúc lại khóc. Lòng ta có chút mềm xuống, ta nói:
“Tiểu thư đừng đứng mãi ở đó nữa, trời tối chàng mới về, muốn đợi thì vào trong mà đợi.”
Nàng ta liền vào trong, ngồi trong sân nhà ta, mắt nhìn quanh quất, ngắm thư phòng chàng, ngó y phục phơi trên dây, lại cúi đầu khóc.
Ta thở dài:
“Phu quân ta cũng không phải người hoàn hảo, đôi khi thô lỗ, tính tình cũng chẳng tốt gì.”
Tiểu thư liếc mắt, đáp:
“Ngươi thì hiểu gì!”
Ta không muốn đôi co với nàng ta, trong lòng chỉ nghĩ về phu quân, vậy mà nàng ta còn bảo ta không hiểu.
Cắt vải xong, ta mang vào phòng cất, nhìn trời đã về chiều, bèn vào thư phòng tìm giấy vụn nhóm lửa nấu cơm.
Tiểu thư trừng lớn mắt:
“Ngươi lấy chữ của chàng đốt lửa?”
Ta đáp:
“Trong giỏ còn nhiều, không đốt thì làm gì?”