Chương 2 - Chàng Làm Quan, Thiếp Trở Thành Dĩ Vãng
“Đây là ân nhân của ta, chẳng phải lang quân của ta.”
Ta lén nhìn sắc mặt chàng, thấy chàng cúi đầu nhìn đường, khóe miệng vương nụ cười nhè nhẹ.
Giao túi thơm xong, ta phải về nhà. Đứng ở đầu phố đông ngó tây nhìn chẳng thấy lối, chàng liền hỏi:
“Nhà cô nương ở đâu?”
Lòng ta vừa vui lại vừa thẹn, ta đáp:
“Nhà nô tỳ ở phía tây cầu Vạn Lý, dọc đường toàn là hoa đào phấn hồng, cuối đường hoa là hẻm Yến Tử, nhà nô tỳ ở ngôi thứ ba trong hẻm.”
Ta nhìn chàng đầy chờ mong. Chàng gật đầu bảo trùng hợp, chàng nói:
“Tại hạ cũng ngụ gần cầu Vạn Lý, ven sông phía đông là hàng liễu rủ, dưới liễu có con hẻm gọi là Thanh Y, nhà tại hẻm đầu.”
Ta lặng lẽ thầm nhẩm trong lòng.
Chàng hỏi:
“Cô nương nhớ chưa?”
Ta gật đầu:
“Nhớ rồi.”
Chàng cười. Lúc ấy, ta mới sực tỉnh, thầm trách bản thân không biết e thẹn.
Chàng nói:
“Đã cùng ở cầu Vạn Lý, chi bằng đi chung một đoạn?”
Ta đỏ mặt gật đầu, theo chàng chậm rãi bước đi.
Chẳng mấy chốc, đã đến đầu hẻm Thanh Y, ta phải chia tay chàng, nhưng chân không nỡ rời đi.
Ta đứng nơi đầu hẻm nhà chàng, lòng dạ rối bời, chẳng biết làm sao. Chàng nhìn ta, lại ngó sang bờ bên kia, chàng nói:
“Bên kia phong cảnh hữu tình, qua cầu ngắm hoa đào cũng hay.”
Lòng ta an tĩnh, lại cùng chàng chậm rãi sánh bước.
Đường sao ngắn quá, mới vừa cất bước chẳng bao lâu đã nghe tiếng Đậu Hoàng sủa vang. Lòng ta bỗng nhiên đượm chút u sầu, ta chỉ tay về phía cửa nhà nói:
“Kia là nhà nô tỳ, con chó sủa là Đậu Hoàng, trong nhà chỉ có ta và nó.”
Chàng gật đầu mỉm cười, cáo biệt rồi quay lưng rời đi. Lòng ta chợt hoảng hốt, vội gọi chàng lại. Ta nói:
“Đa tạ công tử đã đưa nô tỳ về, đến mà không đáp lại thì là thất lễ, nô tỳ xin tiễn công tử về nhà.”
Chàng ngẩn ra, nụ cười bừng sáng như xuân sắc, làm phai nhạt cả sắc hoa đào. Chàng hỏi:
“Vậy ta lại đưa cô nương về lần nữa sao?”
2
Ta hẳn là mắc bệnh.
Cơm ăn chẳng vô, tay không muốn thêu, ngày ngày ngồi nơi đầu hẻm ngắm hàng liễu bên sông. Ta hỏi Đậu Hoàng:
“Cố là Cố nào? Lân là Lân nào?”
Đậu Hoàng chẳng biết, nằm dưới chân liếm tay ta.
Ta cắn răng, đến chỗ Tam ca mua thịt, rồi qua phường Thái Bạch mua rượu.
Ta băm thịt, băm hành, gói sủi cảo. Sau đó, ta mang sủi cảo và rượu ra ven sông mà đi. Ta bước qua hoa đào, qua hàng liễu, đến đầu hẻm Thanh Y, dừng chân trước cửa nhà chàng, do dự chẳng dám gõ.
Ta qua lại trước cửa, hận bản thân nhát gan, hận mình vô dụng.
Ta đâu phải nhớ nam nhân, ta là đến để trả ân tình!
Ta tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng vẫn không thể nhấc tay lên gõ cửa.
Ta định đếm đến một trăm rồi quay lại gõ cửa, nhưng chỉ mới đến chín mươi chín, sau lưng vang lên tiếng kẽo kẹt, người trong mộng ta hiện ra trước mắt.
Ta hốt hoảng, ngượng ngùng nói:
“Cố công tử, thật trùng hợp.”
Chàng đứng trong cửa nhà mình gật đầu:
“Ừ, trùng hợp thật.”
Ta nói:
“Nô tỳ thấy trời đẹp nên ra ngoài đi dạo.”
Chàng nhìn hộp thức ăn trên tay ta, lại gật đầu:
“Ừ, tùy hứng lắm.”
Ta đỏ mặt, cắn môi, do dự giây lát:
“Thực ra nô tỳ là đặc biệt đến để cảm tạ công tử lần trước ra tay cứu giúp.”
Chàng khoanh tay nhướn mày:
“Cô nương khách khí rồi.”
Ta nói:
“Nô tỳ đã gói sủi cảo, mua rượu, mong công tử đừng chê.”
Chàng mỉm cười nói:
“Tại hạ không chê.”
Chàng mời ta vào nhà, ta ngồi trong phòng chàng, giả vờ kinh ngạc hỏi:
“Công tử không vướng bận gì chứ?”
Chàng không giấu nổi ý cười, đáp:
“Phụ mẫu qua đời sớm, hậu viện chẳng có ai, năm nay vừa tròn mười tám, chưa lập gia thất.”
Chàng nhìn ta, hỏi lại:
“Cô nương còn điều chi muốn biết nữa không?”
Ai mà muốn biết thêm gì. Ta chỉ là đến để trả ân tình.
Từ hôm ấy, chàng thường bảo hộ ta ra ngoài, cùng ta mang túi thơm, thắt lưng, khăn tay đi giao, khiến ta lại nợ thêm nhiều ân tình.
Ta mỗi lần đều xách giỏ nhỏ, muốn trả hết ân tình này.
Ta ngồi trong sân nhỏ của chàng, nhìn chàng đọc sách, viết chữ, nhìn chàng ăn một miếng thịt bò mà chia làm năm lần cắn.
Thời gian thật đẹp, năm tháng nhẹ trôi.
Ta thường nhìn đến thất thần, khiến chàng bật cười.
Xuân Hương tỷ tỷ bán khăn tay kéo ta lại, liếc mắt về phía chàng, hỏi:
“Ngươi khi nào bám lấy Cố công tử vậy?”
Ta đáp:
“Đó là ân nhân của ta.”
Xuân Hương cười lạnh:
“Ân nhân? Ngươi định báo ân như thế nào?”
Ta hơi đỏ mặt, nói:
“Chỉ là rượu thịt hằng ngày tiếp đãi.”
Xuân Hương bảo:
“Đừng trách ta không nhắc ngươi. Cố công tử là đại tài tử nổi danh gần xa, là người trong mộng của bao nữ nhân, sao có thể để mắt đến một cô nương thêu thùa mồ côi như ngươi?
Tỉnh táo lại đi, kẻo cuối cùng tổn thương tâm can, mất cả danh tiết.”
Lời của Xuân Hương khiến ta giật mình, đỏ mặt hơn.
Chàng chưa từng tổn thương lòng ta, cũng chưa hề muốn đoạt lấy ta.
Hôm ấy, ta đến trả ân, đi qua cầu Vạn Lý, từ xa đã thấy chàng đứng dưới gốc cây. Chàng khoanh tay, đứng thẳng lưng, có một cô nương nắm lấy tay áo chàng, khóc như hoa lê gặp mưa.
Nàng ấy hỏi:
“Cố lang, vì sao chàng không chịu cưới thiếp?”
Chàng gỡ tay áo ra, nói:
“Cô nương là con gái tri phủ, ta chỉ là thư sinh, không dám trèo cao, là ta không xứng.”
Tiểu thư tri phủ nói:
“Thiếp nguyện đợi chàng đỗ đạt, lúc ấy chàng hãy cưới thiếp?”
Thấy chàng không đáp nữa, ta bèn quay người bỏ đi.
Đêm đó, ta ngồi dưới đèn thêu hoa, Đậu Hoàng nằm bên cạnh.
Kim xuyên gấp, đâm vào ngón tay, đau đến chảy nước mắt.
Chàng là đại tài tử danh tiếng gần xa, là người trong mộng của bao nữ nhân, còn ta chỉ là một tiểu nữ thêu thùa kiếm sống, ta có gì để so với người ta?
Ta gặp chàng ở cửa thư viện. Chàng đi cùng một đám người, dù ai cũng là thư sinh, nhưng chàng nổi bật đến mức ta chẳng nhìn thấy ai khác.
Ta quay người bỏ chạy. Chàng gọi phía sau:
“Lý Bích Đào!”
Nghe tiếng reo hò vang lên, ta càng chạy nhanh hơn. Đột nhiên có bàn tay kéo giữ cánh tay ta, chàng nghiêm mặt hỏi:
“Chạy cái gì mà chạy?”
Ta cúi đầu không đáp. Chàng lại hỏi:
“Sao hôm nay nàng lại tự mình đi giao hàng?”
Chàng cúi đầu nhìn vào mắt ta, ánh mắt có chút nguy hiểm:
“Vì sao trốn ta?”
Ta khẽ nói:
“Chàng là đại tài tử danh tiếng gần xa, là người trong mộng của bao cô nương.”
Chàng cười, gật đầu:
“Ừ, lời này không sai.”
Chàng hạ giọng hỏi:
“Cũng là người trong mộng của nàng nữa sao?”
Mắt ta nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn chàng, ta nói:
“Nô tỳ chỉ là một tiện nữ thêu thùa kiếm sống, tiểu thư tri phủ còn muốn gả cho chàng, nô tỳ có gì để so sánh?”
Chàng lặng thinh.
Từ xa có người gọi:
“Hữu Lân, đừng lười biếng ở nơi này, thầy vẫn đang đợi đấy!”
Tiếng cười vang lên khắp nơi.
Chàng có chút bối rối nói:
“Ta sẽ tìm nàng sau, nàng về nhà sớm đi!”
Ta về nhà, từ chính Ngọ ngồi đến lúc mặt trời lặn, từ lúc mặt trời lặn ngồi đến khi trăng lên. Nhìn ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, lòng ta bỗng sáng tỏ.
Không thể gả cho chàng, vậy thì ta mượn chàng sinh một đứa con, ta nuôi đứa nhỏ, sau này đứa nhỏ lại nuôi ta.
Đời này cứ thế mà sống.
Ta thay y phục, chải tóc, trên đầu còn cài thêm một bông hoa. Ta như hồ ly tinh hút khí người, đạp ánh trăng mà đến nhà chàng.
Sân nhà chàng tối om, chàng lại không ở nhà.
Ta sững sờ một lát, rồi quyết tâm ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà chàng.
Đã đến rồi, không đợi được chàng, ta quyết không về.
Trăng lên đến giữa trời, chàng mới quay về, thấy ta ngồi trên bậc thềm, ánh mắt chàng còn sáng hơn trăng.
Chàng bước đến kéo ta dậy, ta ngửi được mùi rượu nhè nhẹ trên người chàng.
Chàng giận dữ hỏi:
“Sao đêm hôm nàng lại ngồi đây?”
Ta đáp:
“Ta đợi chàng.”
Chàng dịu giọng:
“Đợi ta làm gì?”
Ta ngước mắt nhìn chàng, nói:
“Ta muốn mượn chàng một thứ.”
Chàng cười hỏi:
“Mượn gì?”
Ánh mắt ta kiên định:
“Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con.”
Mắt chàng chợt lóe sáng, thần sắc kinh ngạc:
“Mượn gì?”
Ta lặp lại:
“Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con.”
Yết hầu chàng trượt lên xuống mấy lần, ánh mắt nhìn ta đầy dữ dội. Chàng gằn giọng:
“Không mượn!”
Không mượn thì thôi, làm gì mà dữ thế.
Ta kìm nén nỗi thất vọng và buồn bã, xoay người định về nhà. Chàng liền chộp lấy tay ta, giọng lạnh băng:
“Nàng đi đâu, lại tìm ai để mượn?”
Ta rưng rưng đáp:
“Ta về nhà.”
Chàng siết chặt tay ta, ánh mắt phức tạp nhìn ta một hồi:
“Lý Bích Đào, nàng từng mượn ai chưa?”
Ta nói:
“Chưa từng, chàng là người đầu tiên.”
Chàng lại nổi giận:
“Ta là người đầu tiên?”
Chàng nắm tay ta thật chặt, khiến ta có chút sợ hãi. Ta gật đầu:
“Ừ, chàng là người đầu tiên.”
Mà chàng lại không chịu cho ta mượn. Ta thấy lòng thật uất ức.
Chàng giận quá liền bật cười:
“Tốt lắm, Lý Bích Đào.”
Chàng kéo mạnh ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi ta. Hơi thở chàng bao bọc lấy ta như chiếc lồng, mùi rượu từ miệng chàng khiến ta lâng lâng. Chàng thì thầm bên tai:
“Nàng đợi ta đấy, Lý Bích Đào. Không được tìm người khác mượn!”
Đợi thì đợi.
Ta đợi chàng mấy ngày, không thấy chàng đến, lại đợi được bà mối.
Bà mối đứng ở cửa nói:
“Lý cô nương, chúc mừng, có người nhờ ta đến cầu hôn đây~”
Ta vừa nghe liền muốn đóng cửa. Bà mối giữ cửa:
“Ấy ấy, cô nương nghe một chút, xem là công tử nhà nào.”
Ta giận dữ nói:
“Nhà nào ta cũng không gả, ta còn đợi một người.”
Đậu Hoàng hạ mình nhe răng, bà mối sợ hãi buông tay, ta nhân cơ hội đóng cửa lại.