Chương 4 - Chàng Hối Hận Cũng Đã Muộn
Thật lạ lùng.
Ta nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn đảo mắt nhìn vào trong viện: “Cố Hành Uyên có ở đây không?”
Ta cười khẩy: “Ngươi quan tâm hắn làm gì? Ngươi đến chúc Tết, chẳng lẽ là đến tìm hắn mà không phải ta?”
Hắn thản nhiên đáp: “Ngươi thật tục tằn.”
Ta bị hắn chặn họng, một lúc sau mới nhường đường: “Vào uống chén trà đi.”
Hắn dường như đã chờ sẵn câu này, lập tức nhấc chân bước vào: “Vậy thì ta không khách khí.”
Thật là một kẻ đáng ghét. Ta trước đây rốt cuộc thích hắn ở điểm nào chứ?
Ta tức giận đá hắn một cái sau lưng.
“Ta thấy rồi, thật ấu trĩ, thành thân rồi mà vẫn không thay đổi.” Hắn hừ lạnh.
Hắn tháo mũ trùm xuống, đứng giữa sân đánh giá xung quanh, rồi chậm rãi cười khẩy: “Đường đường là một thám hoa lang, vậy mà nơi ở lại đơn sơ đến vậy.”
Ta cũng cười nhạt: “Hắn không giống ngươi, sinh ra trong gia tộc quyền quý, không có nhà cao cửa rộng.”
“Hắn đáng lẽ đã có thể có được. Nhưng hắn lại chọn cưới ngươi, tự tay hủy hoại tiền đồ, thật ngu ngốc.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Nhà ta nghèo thì liên quan gì đến ngươi?”
“Không có gì, chỉ cảm thán thôi. Ngươi bây giờ biết chịu khổ rồi, cũng không tệ.”
“Chỉ cần có tình, nước lã cũng thành cơm. Cố lang đối xử tốt với ta, ta không thấy khổ.”
Hắn nghẹn lời, vẻ mặt có chút khó chịu.
Ta không muốn đôi co với hắn nữa, liền nói: “Vào nhà ngồi đi.”
“Không cần.”
Hắn thản nhiên đưa ta một gói đồ: “Năm mới vui vẻ.”
“Chỉ thế thôi sao? Nhẹ tênh như vậy? Lễ vật ta mua cho ngươi đắt lắm đấy…”
Ta mở gói quà, lập tức sững sờ.
Là hồ sơ vụ án.
“Thẩm Nhất Mưu, ngươi…” Ta xúc động đến mức mắt rưng rưng, không biết phải nói gì.
Hắn lười nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Muốn xem thì xem nhanh đi, xem xong trả lại ta.”
“… Cảm ơn ngươi.”
Ta ôm hồ sơ vội vã chạy vào thư phòng, Thẩm Nhất Mưu cũng đi theo.
Dưới ánh đèn, ta lật giở từng trang, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều sơ hở. Lời khai của các nhân chứng hoàn toàn không thống nhất, rõ ràng có người giật dây hãm hại phụ thân ta.
“Thẩm Nhất Mưu, ngươi xem, những lời khai này không khớp nhau, đây rõ ràng là vu oan! Nhất định có kẻ đứng sau giật dây!”
Hắn khoanh tay trong tay áo, quay đầu đi, giọng hờ hững: “Đừng nói với ta, ta không nghe thấy.”
Ta cúi đầu tiếp tục xem xét, nhưng hồ sơ quá dày, trong thời gian ngắn không thể xem hết. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Xuân Hỉ vội vàng chạy ra mở, ta nghe thấy giọng Bình An vang lên: “Đại nhân, đợi phu nhân thả xong, có thể cho ta thử một chút không? Ta theo ngài ra ngoài chịu gió rét cũng có công chứ!”
Cố Hành Uyên khẽ cười: “Ngươi đi hỏi phu nhân đi, đều là của nàng cả.”
“Đúng vậy, đến đại nhân cũng là của phu nhân mà!”
Bước chân Cố Hành Uyên chợt khựng lại. Khi hắn bước vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ta… và Thẩm Nhất Mưu đang đứng cạnh nhau.
Nụ cười trong mắt hắn thoáng chốc phai nhạt, thay vào đó là một tia lo lắng không dễ phát hiện.
Lòng ta thoáng run lên, sợ hắn hiểu lầm, liền vội vàng chạy đến ôm lấy hắn: “Phu quân, chàng về rồi! Đây là pháo hoa sao? Mau đặt xuống đi, nặng như vậy, chàng còn ôm làm gì?”
“Không cần, ta tự đặt được.”
Hắn cúi xuống đặt hộp pháo, ta liền nhân cơ hội ôm lấy tay hắn, khẽ thì thầm: “Phu quân là tốt nhất! Tay chàng có lạnh không? Lạnh quá, để ta làm ấm cho chàng.”
Ta nắm lấy tay hắn, xoa nhẹ, áp lên má mình, rồi lén hôn lên mu bàn tay hắn, cười rạng rỡ nhìn hắn.
Hắn dần thả lỏng, ánh mắt dịu lại. Nhưng khi nhìn về phía Thẩm Nhất Mưu, sắc mặt lại lạnh đi vài phần.
Thẩm Nhất Mưu đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn chúng ta, sắc mặt đen như mực.
Cố Hành Uyên lạnh nhạt chắp tay, hơi cúi đầu chào: “Thẩm đại nhân.”
Thẩm Nhất Mưu chẳng buồn đáp lễ, chỉ hờ hững hỏi ta: “Hồ sơ còn xem không? Không xem thì ta lấy lại.”
Ta chợt sững người, lòng thầm kêu không ổn! Hắn có lẽ chưa biết ta đang giấu chuyện này với Cố Hành Uyên!
Nhưng không sao, ta có thể tìm cách che giấu sau.
“Vẫn xem! Nhưng hồ sơ dày quá, ta chưa xem hết, có thể giữ lại một ngày không? Ngày mai ta sẽ trả lại ngươi.”
Thẩm Nhất Mưu híp mắt nhìn ta, giọng điệu cảnh cáo: “Ngươi nhớ kỹ, hồ sơ này là ngươi trộm được, không phải ta đưa.”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm, tuyệt đối không liên lụy đến ngươi.”
Hắn hừ nhẹ, không nói thêm gì, chỉ kéo mũ trùm lên, xoay người rời đi, để lại một cơn gió lạnh.
Nhìn theo bóng lưng hắn biến mất trong màn đêm, ta chợt cảm thấy khó hiểu.
Hắn rõ ràng sợ bị liên lụy, vậy mà lại mạo hiểm đem hồ sơ đến cho ta. Đã chịu giúp rồi, lại chẳng chịu để ta nợ hắn một chút ân tình nào. Đúng là tính khí quái gở.
9
Sau khi hắn rời đi, quả nhiên Cố Hành Uyên nhìn ta, nhàn nhạt hỏi: “Hồ sơ gì?”
Ta giật mình, cố gắng tỏ ra bình thản: “À… Không có gì, chỉ là một cuốn tiểu thuyết, chàng không thích đâu.”
Hắn lặng lẽ nhìn ta, không nói gì.
Ta cười gượng, định chuyển đề tài, nhưng khi chạm vào ánh mắt hắn, ta bỗng khựng lại.
Hắn không trách móc, cũng không tức giận, chỉ yên lặng nhìn ta. Nhưng trong đôi mắt ấy có chút gì đó khiến tim ta siết chặt—đó là thất vọng.
Một loại thất vọng âm thầm, sâu kín.
Ta bỗng nhớ lại những ngày đầu thành thân. Khi đó, hắn đã thử đến gần ta, thử để ta tin tưởng và dựa dẫm vào hắn. Nhưng lúc ấy, ta đã chán ghét thế gian này đến cùng cực, một lần lại một lần tàn nhẫn đẩy hắn ra xa.
Lúc ấy, ánh mắt hắn cũng giống như bây giờ—cô độc và lặng lẽ.
Những ngày qua, dù ta đã đối xử tốt với hắn hơn, nhưng có lẽ đối với hắn, vẫn là chưa đủ. Ta vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nhẫn nhịn, đang chờ đợi, nhưng ta lại không biết hắn chờ đợi điều gì.
Giờ khắc này, ta đột nhiên hiểu ra.
Điều hắn muốn không chỉ là hạnh phúc bề ngoài, mà là ta thật lòng tin tưởng hắn, không giấu hắn điều gì, cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Ta thay đổi suy nghĩ.
Ta nắm lấy tay hắn, kéo hắn vào thư phòng. “Chàng đến đây.”
Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn theo ta vào.
Ta lấy hồ sơ ra, đưa đến trước mặt hắn. Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt thoáng hiện chút kinh ngạc.
“Đây là hồ sơ vụ án của cha ta. Ta vẫn luôn muốn lật lại vụ án, vì vậy ta tìm đến Thẩm Nhất Mưu, nhờ hắn giúp ta xem xét hồ sơ này.” Ta dừng một chút, giọng nói chậm rãi: “Xin lỗi, ta đã giấu chàng. Ta sợ liên lụy đến chàng, nên không dám nói ra.”
Cố Hành Uyên khẽ thở dài, cười nhẹ: “Ta biết rồi.”
Ta ngỡ ngàng: “Chàng… đã biết?”
Hắn dịu dàng nhìn ta: “Những gì nàng làm những ngày qua, ta đều biết. Ta chỉ đang đợi nàng chủ động nói với ta thôi. Từ Doanh, nàng có thể tin tưởng ta, ta rất vui.”
Nghe hắn nói vậy, ta vừa mừng vừa lo.
“Nhưng chuyện này rất nguy hiểm. Cố Hành Uyên, ta không muốn liên lụy đến chàng. Nếu chàng đã biết rồi, hay là… chúng ta hòa ly đi. Như vậy sau này, dù có chuyện gì xảy ra, chàng cũng…”
Ta chưa nói dứt lời, hắn đã ôm chặt lấy ta, cúi đầu hôn lên môi ta.
Ta cứng đờ, toàn bộ lời muốn nói đều bị nuốt vào.
Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, như muốn an ủi ta, như muốn xóa tan mọi bất an trong lòng ta.
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi môi ta, giọng trầm ấm: “Ta không sợ bị liên lụy. Ta chỉ sợ nàng không tin ta.”
10
Đêm hôm ấy, ta và hắn cùng đọc hồ sơ suốt cả đêm, còn sao chép lại một bản. Ta đọc không ra nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Cố Hành Uyên thì khác.
Hắn ở trong quan trường nhiều năm, những gì hắn nhìn thấy luôn sâu sắc hơn ta gấp bội.
Hắn chậm rãi sắp xếp lại các manh mối, dần dần lột bỏ từng tầng bí ẩn.
“Trước đây nàng nói với ta, nàng phát hiện những người tố cáo lão gia có mối liên hệ với một kỹ viện. Nếu vậy, vấn đề đã rõ ràng rồi. Kỹ viện đó thực chất là do một người họ Trang đứng sau điều hành, mà người này lại có quan hệ mật thiết với đại quan trong triều—Hàn Pháo.”
Hắn dừng lại, nhìn ta: “Hàn Pháo, chính là đại quản sự của Hàn quý phi, cũng là đệ đệ ruột của nàng ta.”
Ta hít sâu một hơi.
Hàn quý phi… ai trong thiên hạ mà không biết đến nàng ta?
Nàng ta là phi tần được sủng ái nhất hậu cung, quyền thế thậm chí còn vượt qua cả hoàng hậu. Còn Hàn Pháo, hắn là một trong những quyền thần có địa vị cao nhất đương triều.
Trước đây ta chưa từng nghĩ đến, hóa ra kẻ đứng sau vụ án của phụ thân lại là một nhân vật lớn đến thế.
Ta siết chặt tay, kiên định nói: “Dù hắn có quyền thế đến đâu, ta nhất định cũng phải lật lại vụ án, trả lại sự trong sạch cho phụ thân!”
Cố Hành Uyên nhíu mày, giọng nói trầm ổn: “Bình tĩnh, Từ Doanh. Hàn Pháo quyền cao chức trọng, không phải người chúng ta có thể tùy tiện động vào. Phụ thân nàng hẳn là cũng biết mình bị oan, nhưng vì sao lại nhận tội? Vì ông ấy biết, có những người không thể đụng vào.”
Hắn dừng một chút, rồi chậm rãi nói: “Chúng ta có bằng chứng, nhưng không có nơi nào để kiện. Triều đình này, người của Hàn Pháo ở khắp nơi, không ai dám đứng ra xét xử hắn.”
“Nhưng…”
“Chỉ có một người có thể giúp chúng ta.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt kiên định: “Toàn bộ vinh quang của Hàn Pháo, đều nhờ vào một người mà có.”
Trong đầu ta chợt lóe lên một cái tên.
Ta nhìn Cố Hành Uyên, thận trọng hỏi: “Chàng đang nói đến… hắn?”
Hắn gật đầu.
“Người đó tự xưng là thiên hạ đệ nhất thông minh, ghét nhất là bị lừa dối. Hàn Pháo là con chó trung thành nhất của hắn, nhưng theo ta biết, Hàn Pháo đã không ít lần làm chuyện dối trá sau lưng hắn.”
Tim ta đập mạnh. Ta hiểu ra rồi.
Nếu ta trực tiếp tố cáo Hàn Pháo, người kia có thể sẽ không quan tâm. Nhưng nếu ta để hắn biết rằng Hàn Pháo đã làm điều bất trung, bất nghĩa với hắn, thì tình thế sẽ hoàn toàn khác.
Nếu muốn cứu phụ thân, ta nhất định phải hạ bệ Hàn Pháo trước.
Và điều ta cần lúc này, chính là bằng chứng chứng minh Hàn Pháo đã lừa dối người kia.