Chương 3 - Chàng Hối Hận Cũng Đã Muộn
Ta quấn chăn ngồi xuống cạnh hắn, ngoan ngoãn nói:
“Ta giúp chàng mài mực nhé?”
Hắn đặt bút xuống, định đuổi ta về:
“Không cần, trời lạnh lắm, nàng nên đi nghỉ sớm đi.”
“Ta không muốn.”
Ta cứng đầu xích lại gần hắn, kéo một nửa chăn đắp lên đùi hắn:
“Lạnh thế này, trong thư phòng ngay cả một lò sưởi cũng không có, chàng còn mặc ít như vậy, không biết chăm sóc bản thân gì cả!
“Sau này nếu bị đau chân, chàng đừng mong ta thương xót. Mau đắp vào.”
Hắn nhìn ta một lúc, không từ chối được nữa.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh lẽo cũng dần dịu xuống.
“Được.”
Hắn không nói nhiều, chỉ lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục viết.
Nét chữ của hắn đẹp vô cùng.
Mạnh mẽ mà thanh nhã, đúng chuẩn tài tử, tựa như con người hắn – vừa ôn nhuận, vừa kiên định.
Chỉ là đôi tay hắn đã bị gió rét làm nứt nẻ, nhìn mà đau lòng không thôi.
Ta đỏ mắt, không kìm được hỏi hắn:
“Cố Hành Uyên, tay chàng có đau không?”
Hắn thoáng dừng bút, thản nhiên đáp:
“Không đau.
“Yến Môn khổ hàn, tay bị thương là chuyện thường. Ta chịu chút đau này, chẳng là gì so với những bách tính đã chết rét nơi biên ải. Nhưng nay loạn giặc đã dẹp yên, dân sinh ổn định, sẽ không còn ai chết lạnh nữa.”
Tim ta thắt lại.
Ta từng nghe nói, hắn ở Yến Môn rất được lòng dân, nhưng đến lúc này ta mới hiểu, hắn thật sự mang nặng ân tình với bách tính.
Ta nằm sấp lên bàn, nhìn hắn chăm chú.
Người như hắn… sao có thể mãi bị kìm hãm?
Kiếp này, ta không chỉ muốn cứu phụ thân, ta còn muốn giúp hắn tìm lại tiền đồ đã mất.
Một lúc lâu sau, hắn quay sang nhìn ta:
“Nàng cười gì vậy?”
Ta chớp mắt:
“Ta vui thôi, ta thật may mắn khi cưới được một trượng phu tốt như vậy, vừa đẹp, vừa phẩm hạnh thanh cao.”
Tai hắn lập tức đỏ ửng.
Hắn bối rối quay đi, nhưng chưa viết thêm được mấy chữ, liền đặt bút xuống.
“Muộn rồi, nàng về ngủ đi.”
“Ta không muốn, ta chờ chàng.”
Ta xích lại gần hắn, hắn hơi cứng người, trầm giọng:
“Không cần chờ ta, ta mệt thì sẽ ngủ ở thư phòng.”
“Ta muốn ngủ cùng chàng.”
“Về phòng đi.”
“Chúng ta là phu thê mà, chàng ngủ ở đâu, ta ngủ ở đó.”
Hắn hít sâu một hơi, cắn chặt răng:
“Từ Doanh, nghe lời. Ta không muốn sau này…”
Không để hắn nói xong, ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
Hắn run rẩy toàn thân, tim đập mạnh đến mức ta cũng có thể nghe thấy.
Hắn ngơ ngẩn nhìn ta một lát, rồi như bị mê hoặc, đột nhiên siết chặt eo ta, hôn xuống dữ dội.
Ta toàn thân tê dại, không ngờ một văn nhân như hắn, lực đạo lại mạnh mẽ đến vậy.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi lý trí, ta nghe giọng hắn khàn đặc hỏi ta:
“Từ Doanh, nàng chắc chắn chứ?”
“Ừm.”
“Vậy thì đừng hối hận.”
Chương 7
Sáng hôm sau, Cố Hành Uyên dùng chăn bọc kín ta, ôm về phòng ngủ.
Vừa mở cửa, lại đúng lúc Xuân Hỉ và Bình An đang quét dọn.
Hai đứa còn nhỏ, nên sững sờ mất một lúc, rồi đỏ bừng mặt chạy mất.
Cố Hành Uyên đặt ta xuống giường, cúi đầu cười khẽ:
“Nàng ngủ thêm một lát, ta vào triều.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm.”
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta, xoay người rời đi. Nhưng đi được hai bước, hắn bỗng quay lại hỏi:
“Nàng có muốn ta mang gì về không?”
“Ta muốn bánh lê dung.”
Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Được.”
Hắn rời đi.
Ta ôm chăn, khẽ cong môi cười.
Trưa hôm đó, ta ngủ đến tận giữa ngày mới dậy, sau khi dùng bữa, ta liền dẫn Xuân Hỉ ra phố mua sắm hàng Tết.
Buổi chiều, ta đến trạm dịch, nghĩ cách gửi y phục và thuốc chữa phong hàn cho phụ thân và mẫu thân.
Họ bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, quanh năm có người giám sát, thông thường thư từ hay hàng hóa đều không đến tay họ được.
Nhưng vào dịp năm mới, lính canh sẽ nới lỏng hơn một chút, cho phép gia quyến gửi quà đến.
Ta lặng lẽ nhét một bức thư vào bọc quà, chỉ đơn giản kể về tình hình hiện tại của ta, dặn họ giữ gìn sức khỏe, còn những chuyện quan trọng khác, ta không thể nhắc đến.
Bởi vì thư sẽ bị kiểm tra nhiều lần trước khi đến tay họ.
Trên đường về nhà, ta tình cờ nhìn thấy Cố Hành Uyên.
Hắn vừa hạ triều, đứng trước một tiệm trang sức, dáng vẻ nghiêm túc lựa chọn.
Ta vội vàng kéo Xuân Hỉ, thì thầm:
“Xuân Hỉ, đừng lên tiếng, chúng ta trốn đây xem hắn làm gì.”
Xuân Hỉ háo hức gật đầu.
Chủ tiệm trang sức tươi cười hỏi hắn:
“Cố đại nhân, ngài chọn trâm cài cho phu nhân sao?”
Cố Hành Uyên mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, nhẹ nhàng cầm lên hai cây trâm.
Ánh mắt hắn yên tĩnh, dịu dàng đến mức như thể có thể tan ra trong nắng chiều.
Chủ tiệm đùa giỡn:
“Đại nhân chọn xong chưa?”
Hắn nhìn hai cây trâm, khẽ thở dài, ánh mắt đầy luyến tiếc:
“Thật khó quyết định, nàng ấy cài cái nào cũng đẹp.”
“Vậy thì lấy cả hai đi!”
Chủ tiệm cười ha ha:
“Ngài thật thương phu nhân, nàng ấy nhất định sẽ rất vui!”
Cố Hành Uyên mím môi cười, đưa hai cây trâm cho chủ tiệm:
“Vậy làm phiền gói lại giúp ta.”
Ta trốn phía sau, nghe vậy mà lòng vui như nở hoa, Xuân Hỉ cũng phấn khích túm lấy tay áo ta.
Ta vừa định chạy đến tìm hắn, thì phía sau phố bỗng nhiên hỗn loạn.
“Bắt tù nhân trốn ngục! Bắt tù nhân trốn ngục!”
Một con ngựa điên lao nhanh giữa phố, nơi nó chạy qua, mọi người đều hoảng loạn tháo chạy, các quầy hàng bị đổ ngã, rau củ lăn lóc khắp nơi.
Ta và Xuân Hỉ cũng bị dòng người đẩy vào sát tường.
Cố Hành Uyên nghe tiếng động, quay đầu nhìn, sắc mặt trầm xuống, lập tức chạy về phía đó.
Hắn không mang vũ khí, tại sao lại chạy đến đó?
“Cố—”
Ta chưa kịp hô lên, hắn đã bật nhảy lên ngựa, một tay tóm lấy tù nhân trốn chạy, cả hai người ngã xuống đất.
Hàn quang lóe lên—
Tên tội phạm rút đao chém về phía hắn!
Hắn né tránh, vặn cổ tay tên đó, đoạt lấy thanh đao, một nhát chém xuống—
Chặt đứt cả hai chân của tù nhân.
Máu phun trào, thân thể cụt ngã xuống đất, rên rỉ thảm thiết.
Ta đứng chết lặng tại chỗ, mắt mở to nhìn Cố Hành Uyên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ có vương vài giọt máu, ánh mắt hắn lạnh lẽo, sắc bén như sói hoang nơi sơn dã.
Khi tên tù nhân bị kéo đi, hắn chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn, rồi vứt thanh đao lại cho lính, trầm giọng nói:
“Giải đi.”
Lúc đó, hắn ngẩng đầu lên, từ giữa đám đông bắt gặp ánh mắt ta.
Hắn khựng lại.
Sự lạnh lẽo trong mắt hắn sụp đổ trong giây lát.
“Từ Doanh.”
Hắn chạy đến, hoảng loạn nhìn ta, muốn đưa tay kéo ta, nhưng lại phát hiện tay mình dính máu, liền nắm chặt tay giấu ra sau lưng.
Hắn nhìn ta, gương mặt bối rối, dường như không biết nên nói gì.
Ta biết, hắn đang sợ.
Sợ ta bị hắn làm cho khiếp sợ.
Sợ ta lại một lần nữa ghét bỏ hắn.
Nhưng hắn đã xem thường ta rồi.
Ta bình tĩnh bước lên, lấy khăn tay ra, nắm lấy bàn tay dính máu của hắn, cẩn thận lau sạch từng vết bẩn.
Hắn giật mình, nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sau một lúc, hắn muốn rút tay về:
“Đừng chạm vào, bẩn.”
Ta siết chặt tay hắn, cúi đầu chậm rãi lau đi từng vệt máu.
Ta cười nhẹ, dùng giọng điệu đùa giỡn:
“Chàng là thám hoa lang, chứ có phải võ trạng nguyên đâu, sao lại giỏi đánh nhau như vậy?”
Hắn cụp mắt, giọng nói trầm thấp:
“Ở Yến Môn, sơn tặc hoành hành, ở lâu thì tự nhiên sẽ biết.”
Sơn tặc hoành hành.
Những năm đó, hắn đã chịu bao nhiêu khổ cực đây?
Mũi ta cay xè, suýt chút nữa bật khóc, nhưng ta cố gắng cười rạng rỡ.
Ta chống nạnh, nghiêm túc hỏi:
“Chàng mua trâm cài cho ta đâu?”
Hắn hoàn hồn, đáp:
“Ta đi lấy ngay.”
“Còn bánh lê dung của ta? Chàng không quên đấy chứ?”
Hắn bật cười, ánh mắt dịu dàng:
“Không quên, ta đã sai người mang về trước rồi.”
Hắn nhìn ta chăm chú, cười nói:
“Những gì phu nhân dặn dò, sao ta dám quên được?”
8
Từ ngày hôm đó, ta và Cố Hành Uyên thực sự sống như một đôi phu thê bình thường. Ban ngày, hắn vào triều, ta bận rộn chuyện của mình. Ban đêm, chúng ta cùng nhau đọc sách, đánh cờ, nói chuyện. Chẳng mấy chốc, năm mới đến.
Ta nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, trong lòng có chút buồn bã. Không biết phụ mẫu ta ở Ninh Cổ Tháp có thể đón năm mới thế nào đây? Những ngày qua, ta đã tìm ra một số manh mối. Những kẻ tố cáo phụ thân ta trong vụ án năm đó, dường như có liên hệ mật thiết với một kỹ viện. Nhưng cụ thể mối liên hệ đó là gì, ta chưa thể xác định.
Ta còn một năm. Ta siết chặt nắm tay, âm thầm hạ quyết tâm. Nếu không thể minh oan cho phụ thân, ta thà làm cướp, cũng phải cướp phụ mẫu ra khỏi chốn lưu đày.
Cố Hành Uyên đột nhiên xuất hiện phía sau lưng, nhẹ giọng hỏi: “Từ Doanh, nàng đang nghĩ gì?”
Ta giật mình, vội che giấu: “Không có gì.”
Ta chưa từng nói với hắn chuyện lật lại vụ án, vì việc này quá nguy hiểm, ta không muốn liên lụy hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn ta một lúc, rồi chậm rãi nói: “Nàng đang nhớ nhạc phụ, nhạc mẫu sao?”
Ta sửng sốt: “Sao chàng biết?”
Hắn trầm ngâm một chút, rồi cười nhạt: “Ta đoán thôi. Nàng yên tâm, ta đã nhờ người đến Ninh Cổ Tháp thăm dò. Bọn họ vẫn ổn.”
Ta mừng rỡ: “Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn chàng.”
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhìn ta. Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Ta cố gắng đổi chủ đề, nhìn lên trời than thở: “Pháo hoa đẹp quá.”
Hắn bình thản hỏi: “Nàng có muốn thả pháo hoa không?”
Ta cười khổ: “Nghĩ cũng vô ích thôi, đâu phải ai cũng có thể chơi thứ này.”
Hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Chờ ta một lát, ta sẽ về ngay.”
“Hả? Chàng đi đâu?”
Ta vội vàng kéo tay hắn, lo lắng: “Hôm nay là Tết, cửa tiệm đều đóng cửa, chàng đi đâu mua được chứ?”
Hắn vỗ nhẹ tay ta, dặn dò: “Ở nhà đợi ta, nhớ đóng cửa kỹ. Ngày lễ nhiều kẻ trộm lắm.” Sau đó, hắn gọi Bình An, cùng nhau rời đi.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa. Ta vui vẻ chạy ra mở cửa, miệng cười nói: “Chàng về rồi sao? Sao nhanh vậy!”
Nhưng người trước mắt lại là… Thẩm Nhất Mưu.
Hắn mặc áo choàng đen, che kín cả người, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như hồ ly. Thái độ hắn bí ẩn, dường như đang cố tránh mặt ai đó.
Ta nhíu mày: “Ngươi đến làm gì?”
Hắn nói tỉnh bơ: “Chúc Tết. Có qua có lại.”