Chương 5 - Chàng Hối Hận Cũng Đã Muộn
11
Sau một đêm bàn bạc, ta đã có một kế hoạch rõ ràng, trái tim vốn luôn căng thẳng cũng dịu xuống phần nào.
Ta cẩn thận cất giấu bản sao hồ sơ vụ án, sáng sớm mùng Một Tết, cải trang rời khỏi phủ từ cửa sau, lẻn vào Thẩm phủ để trả lại hồ sơ gốc cho Thẩm Nhất Mưu.
Dường như hắn đã đoán trước được ta sẽ đến vào lúc nào, liền sai người đón ta vào phủ.
“Hừm, cũng có chút chữ tín đấy.”
Hắn nhận lấy hồ sơ, thuận miệng hỏi: “Nhìn ra được điều gì chưa?”
Ta tò mò liếc hắn: “Ngươi không phải bị điếc sao?”
Hắn nghẹn lời: “…”
Ta không nhịn được bật cười: “Được rồi, Thẩm Nhất Mưu, hồ sơ này rất hữu dụng. Ta và Cố Hành Uyên suy đoán, kẻ đứng sau giật dây chính là Hàn Pháo. Bây giờ ta đã biết nên làm gì tiếp theo rồi.”
“Hàn Pháo?”
Hắn ngạc nhiên một chút, nhưng dường như cũng không ngoài dự đoán.
“Đó là quốc trượng quyền lực ngút trời, ngay cả khi ngươi có chứng cứ, cũng chẳng thể động vào hắn. Quan viên khắp kinh thành đều là người của hắn, không ai dám làm gì hắn đâu.”
“Lời này sao nghe giống hệt Cố Hành Uyên vậy?”
Hắn lập tức bày ra vẻ mặt khinh thường: “Đừng có so ta với hắn.”
“Đừng tự mình đa tình, ai so ngươi với hắn đâu.”
Hắn nghiến răng: “Ngươi… cút mau đi!”
“Được, ta đi đây. Thẩm Nhất Mưu, cảm ơn ngươi đã giúp ta.”
“Ta không có giúp ngươi.”
“Biết rồi biết rồi, yên tâm, ta tuyệt đối không liên lụy đến ngươi.”
Hắn lặng lẽ nhìn ta một lúc, sau đó quay đầu đi, giả bộ giận dỗi, không nói thêm lời nào.
Ta khẽ hành lễ với hắn rồi quay người rời đi.
Nhưng ngay khi ta vừa bước đến cửa, hắn đột nhiên cất giọng mắng: “Đi đi, Sở Từ Doanh, mặc kệ ngươi gây ra chuyện gì, ta cũng sẽ không giúp nữa. Dù ngươi có chết, ta cũng chỉ vỗ tay hoan hô thôi!”
Bước chân ta khựng lại.
Ta quay đầu, khẽ mỉm cười với hắn: “Ta biết rồi, Thẩm đại nhân.”
Hắn hậm hực đóng sầm cửa lại.
12
Ta bắt đầu tìm kiếm chứng cứ về những tội trạng của Hàn Pháo, vạch trần việc hắn lừa gạt thánh thượng và thao túng triều chính. Có Cố Hành Uyên – người am hiểu quan trường giúp đỡ, mọi việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Vài ngày sau, kỹ viện có quan hệ mật thiết với Hàn Pháo thông báo tổ chức “Quần Phương Yến” – một buổi tiệc tụ hội các mỹ nhân nổi danh, thu hút vô số quan viên lui tới. Ta và Cố Hành Uyên quyết định lợi dụng cơ hội này, trà trộn vào trong điều tra.
Để tránh bị nhận ra, cả hai chúng ta đều cải trang.
“Thật nhiều người quen quá, chàng xem mấy kẻ kia, ngày trước còn đến phủ ta làm khách, lúc nào cũng ra vẻ thanh liêm chính trực, không ngờ cũng có ngày lui tới kỹ viện tìm vui.”
“Chốn quan trường, hiếm ai trong ngoài như một, không có gì lạ.”
“Thế còn chàng?”
Cố Hành Uyên mỉm cười: “Ta sao? Dĩ nhiên là một đóa bạch liên hoa thanh khiết, thoát tục không nhiễm bụi trần rồi.”
…
Vừa bước vào chưa được bao lâu, Cố Hành Uyên đã bị chặn lại.
Một phụ nhân thân hình đẫy đà uốn éo tiến tới, nụ cười đầy quyến rũ: “Ôi chao, công tử lạ mặt quá nha, lần đầu tiên đến đây sao?”
Mấy mỹ nhân khác cũng bu lại.
“Vị lang quân này thật tuấn tú!”
Ta nhíu mày. Hắn đã để râu rậm đến mức này rồi, còn ai nhìn ra được vẻ tuấn tú chứ?
“Lang quân có cần người hầu hạ không? Không giấu gì chàng, thiếp cũng từng học thi thư ca phú đấy.”
Một nữ tử khác cười tươi như hoa, cứ như chỉ cần hắn gật đầu, nàng ta liền có thể tự nguyện dâng hiến.
Cố Hành Uyên cười nhã nhặn: “Vẫn còn sớm, không vội, ta muốn đi dạo thêm một chút.”
Nghe vậy, đám nữ tử cũng không làm khó, cười cười rời đi.
“Chậc, ý là chê bọn ta không đủ hấp dẫn rồi.”
“Đi thôi, rốt cuộc vẫn là ta không xứng.”
Sau khi bọn họ đi xa, ta và Cố Hành Uyên lên lầu, vừa quan sát vừa dò xét tình hình.
Nhìn xuống đại sảnh, ta trầm tư một lúc lâu. Cố Hành Uyên thấp giọng hỏi: “Nàng đang nghĩ gì?”
Ta lắc đầu, lại khẽ thở dài: “Cô gái kia cũng học thi thư ca phú, từng là người hiểu lễ nghĩa, sao lại rơi vào chốn phong trần này?”
Hắn cũng nhìn theo, sắc mặt trở nên phức tạp: “Có lẽ nàng ấy bị bán đi, cũng có thể là bị bắt cóc. Hàn Pháo muốn củng cố địa vị, nên mở kỹ viện khắp nơi để lôi kéo quan viên. Mà những cô gái bị hắn dồn ép vào nơi này… đều là vật tế trên con đường thăng tiến của hắn.”
“Thật đáng hận.”
Cố Hành Uyên siết chặt tay ta, nhẹ giọng an ủi: “Vụ án sẽ được lật lại, kẻ ác sẽ đền tội, thiên hạ rồi sẽ đổi thay.”
Ta gật đầu, vừa đúng lúc trông thấy một bóng người quen thuộc.
“Nhìn kìa, Cố Hành Uyên!”
Chủ nhân của kỹ viện – Trang Hàn xuất hiện.
Hắn vừa vào cửa đã lập tức lên lầu, dáng vẻ vội vã, có vẻ như đang bàn bạc chuyện quan trọng.
Ta và Cố Hành Uyên nhìn nhau, đồng thời bám theo.
Trang Hàn bước vào một căn phòng trên tầng cao nhất, rất lâu sau mới đi ra, thần sắc bình thường, xuống lầu tiếp đãi khách nhân.
Trong căn phòng kia, chắc chắn có điều bí mật!
Chúng ta tiến đến cầu thang, nhưng lối lên tầng trên lại có một đại hán canh giữ. Cố Hành Uyên lấy cớ hỏi đường đến nhà xí, nhân lúc đối phương không chú ý liền chém ngất hắn, kéo vào một gian phòng khóa lại, rồi cùng ta lẻn vào căn phòng vừa rồi.
Sau khi lục soát, chúng ta tìm được một cơ quan bí mật trong giá sách, bên trong có rất nhiều thư từ qua lại giữa Trang Hàn và Hàn Pháo.
Những thứ này đáng lẽ phải bị tiêu hủy, nhưng Trang Hàn giữ lại để phòng thân.
Đúng lúc chúng ta đang xem xét nội dung, cửa phòng đột nhiên bị đá văng!
Trang Hàn dẫn theo đám thủ hạ xông vào. Mụ tú bà khi nãy cũng theo sau, tức giận chống nạnh: “Ta đã biết hai ngươi không bình thường mà!”
Hỏng rồi!
Bọn chúng vung gậy lao lên, Cố Hành Uyên đạp bàn hất ngã một đám, ôm chặt lấy ta, phá cửa sổ thoát thân.
Một kẻ trong đám người đuổi theo đã châm lửa, khói đen bốc lên cuồn cuộn, kỹ viện lập tức hỗn loạn.
Chúng ta chạy đến một con đường cụt, Trang Hàn cầm đao bước tới, cười lạnh: “Xem hai ngươi còn chạy đi đâu?”
Lúc ta tưởng rằng không còn đường thoát, một ám khí bất ngờ bay đến, đánh rơi đao trong tay hắn.
Một giọng nói sắc lạnh vang lên: “Dừng tay!”
Đám quan binh đồng loạt tràn vào.
Người dẫn đầu là một nam nhân mặc quan bào, trong tay ôm trường đao, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người:
“Bổn quan – Thẩm Nhất Mưu, đại lý tự thiếu khanh kiêm Kinh Kỳ phó đô úy, ngươi nói xem, ta có quyền quản chuyện này hay không?”
Trang Hàn cau mày, giọng điệu không còn hung hăng như trước: “Thẩm đại nhân, ngài đến đây làm gì?”
Thẩm Nhất Mưu liếc nhìn ta và Cố Hành Uyên, giọng điệu nhàn nhạt: “Có người tố cáo vạn hoa lâu này giam giữ và ngược đãi nữ tử lương thiện, bổn quan đặc biệt đến đây điều tra.”
Trang Hàn cười lớn, lắc đầu: “Thẩm đại nhân, ngài biết nơi này thuộc về ai không? Một tiểu thiếu khanh như ngài, cũng dám đến gây rối sao?”
Ai cũng biết vạn hoa lâu là sản nghiệp của Hàn Pháo, bao nhiêu năm nay, dù người người đều biết nơi này làm chuyện phi pháp, nhưng không ai dám động vào, cũng không ai dám kiểm tra.
Thẩm Nhất Mưu khẽ nhếch môi, không nói một lời, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn lóe lên, tay phải nâng đao lên rồi bổ xuống.
Một đường đao sáng lạnh lướt qua—
Trang Hàn thậm chí chưa kịp hét lên, đầu hắn đã rơi xuống đất!
“Đại… đại ca!”
Đám thủ hạ hoảng loạn kêu lên, định lao tới.
Thẩm Nhất Mưu vẫn bình thản như không, ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn chúng, lạnh giọng: “Các ngươi có thể thử xem, bổn quan – một tiểu thiếu khanh này, có thể giết được bao nhiêu kẻ.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sát khí khiến đám người kia không dám manh động.
Hắn phất tay, đám quan binh lập tức lao tới, bắt gọn toàn bộ những kẻ trong lâu.
13
Lửa trong vạn hoa lâu càng lúc càng lớn, khói đen cuồn cuộn. Chúng ta rời khỏi nơi đó, đứng trên lầu tửu quán gần đó quan sát.
Cố Hành Uyên kéo ta lại gần hắn, rồi chắp tay hướng về phía Thẩm Nhất Mưu, nghiêm túc nói: “Đa tạ Thẩm đại nhân.”
Thẩm Nhất Mưu liếc hắn một cái, hừ lạnh: “Đa tạ mạng lớn của ngươi thì có.”
Vẫn là cái giọng khó chịu đó.
Ta không nhịn được cười khẽ, tò mò hỏi: “Ngươi sao lại đến đây?”
Hắn nhìn ta, rồi nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Tùy tùng của ta tình cờ đi ngang, thấy hai ngươi gặp nạn, liền quay về bẩm báo.”
Nhưng ta biết rõ, ta và Cố Hành Uyên đã hóa trang rất kỹ, ngay cả Xuân Hỉ cũng không nhận ra. Nếu không phải đã bám theo chúng ta từ đầu, làm sao tùy tùng của hắn lại có thể “tình cờ” phát hiện ra?
Chỉ là, ta không vạch trần, chỉ cười nói: “Ồ? Tùy tùng của ngươi giỏi thật đấy.”
Hắn nghẹn lời, không đáp lại.
Ta chuyển chủ đề: “Hôm nay vì cứu chúng ta, ngươi đã giết người của Hàn Pháo, định giải quyết hậu quả thế nào đây?”
Hắn liếc ta, hờ hững nói: “Ngươi nói gì vậy? Ta nhận được đơn tố cáo, đến đây để cứu những nữ tử bị giam cầm, tiện thể diệt trừ một kẻ ác. Nói gì mà cứu các ngươi? Ta làm việc công, mà Hàn Pháo cũng chẳng thể vì chuyện này mà trở mặt với Thẩm gia chúng ta.”
Thì ra cái lý do này không phải bịa ra trong phút chốc, mà là đã được chuẩn bị từ trước.
Quả nhiên là Thẩm Nhất Mưu, lúc nào cũng biết giữ cho mình một con đường lui.
Hắn đột nhiên hỏi: “Hai ngươi lẻn vào vạn hoa lâu, có tìm được gì không? Không thể nào tay không rời đi chứ?”
Ta cười khẽ, từ trong áo lấy ra xấp thư từ mà ta đã kịp thu giữ trong lúc hỗn loạn.
Cố Hành Uyên nhìn ta, môi khẽ nhếch lên, rồi cũng lấy ra một xấp thư từ khác từ trong áo bào của mình.
Thẩm Nhất Mưu nhìn hai chúng ta, siết chặt tay, từ kẽ răng rít ra một câu:
“Hai ngươi đúng là… ăn ý quá mức!”