Chương 5 - Chàng cưỡi ngựa tre đến - CHÀNG CƯỠI NGỰA TRE ĐẾN

Thánh thượng vui mừng ban thưởng trọng hậu, nhưng tin ta theo quân đã âm thầm lan truyền trong triều đình. Cuối cùng, Vệ Tử Kỳ chỉ nhận được một chức Tòng thất phẩm của Dực Huy Giáo Úy. Trong triều, nhiều người ngấm ngầm chế giễu rằng hắn mê muội nữ nhân, nhưng chỉ có hai chúng ta hiểu rõ chân tướng sự việc. Sau trận chiến sinh tử ấy, Vệ Tử Kỳ dường như lại bằng lòng với một chức quan nhàn nhã, sống một đời bình dị.

Huống chi, vết thương của hắn còn chưa lành, ngày cưới đã đến.

Tiếng pháo nổ vang trời, mưa giấy đỏ tung bay khắp không gian. Khách khứa đông đủ, cha mẹ ngồi trên cao đường, tiếng kèn trống rộn ràng, giai điệu vui tươi vang vọng. Dưới tấm lụa đỏ, hai chúng ta nắm tay bước qua chậu lửa, cùng bái thiên địa, bái cao đường, rồi bái nhau. Giữa khung cảnh ồn ào ấy, ta và hắn dắt tay nhau, hứa hẹn trọn đời trọn kiếp.

Đêm tân hôn, Vệ Tử Kỳ vén tấm khăn đỏ trên đầu ta. Ta khẽ mỉm cười, ánh mắt hắn dịu dàng, đong đầy yêu thương.

"Nàng—"

Bất ngờ, hắn đẩy ta ngã xuống giường, rèm buông rơi từng tầng màn lụa đỏ. Trong ánh sáng lờ mờ, bóng người lay động, hắn cúi xuống cắn nhẹ vào dái tai ta.

"Đỏ cả rồi," giọng hắn khàn khàn thì thầm.

Ta quay mặt đi, ngón tay vô thức siết chặt mép chăn, bị cuốn theo từng đợt sóng cảm xúc. Hắn dịu dàng hôn lên chân mày, đôi mắt ta, từng chút một, như đang trân quý một món bảo vật vô giá.

Đôi phu thê mới cưới quấn quýt không rời. Chiến công giết giặc của ta được ghi dưới tên Vệ Tử Kỳ, nhưng ai cũng biết rằng ta từng ra chiến trường và chém giết. Một người mạnh mẽ, không câu nệ tiểu tiết, lại được phu quân hết mực yêu thương, khiến biết bao thiếu nữ trong khuê phòng ngưỡng mộ.

Vì thế, ta cũng tỏ vẻ ngang ngược một thời gian, cho đến một ngày, khi đến thăm buổi sáng, lão phu nhân Vệ gia bất ngờ đề nghị gả đại nha hoàn Xuân Đình làm thiếp cho Vệ Tử Kỳ.

"Xuân Đình là đứa trẻ do ta nuôi lớn..."

Lão phu nhân vừa nói, mặt ta liền tái mét.

"Nàng hoàn toàn có thể từ chối mẫu thân, mọi việc còn lại cứ để ta xử lý." Tối hôm đó, Vệ Tử Kỳ trở về, ôm ta vào lòng, giọng đầy xót xa. "Để nàng gả cho ta đã là quá thiệt thòi, ta nhất quyết sẽ không động vào nàng ta."

Ta nhớ lại ánh mắt khinh thường của lão phu nhân khi Vệ Tử Kỳ nhận chức Dực Huy Giáo Úy, liền cúi đầu không nói gì.

Chỉ là một người thiếp thôi mà, chẳng lẽ ta lại không tin Vệ Tử Kỳ?

Quả nhiên, sáng hôm sau, khi Xuân Đình đến chào hỏi, Vệ Tử Kỳ thong thả bước vào đại sảnh. Trước mặt Xuân Đình, hắn không ngần ngại trao cho ta ánh mắt đầy tình tứ. Ta quay đầu sang chỗ khác, hắn liền đưa tay ngoắc ngón út của ta, khiến ta phải quay lại nhìn hắn. Xuân Đình quỳ dưới đất, dáng vẻ yếu đuối, khuôn mặt tái nhợt… Ái chà, nàng ta trông cũng thật thảm thương.

Ta phất tay, ra hiệu cho Xuân Đình lui ra.

Xuân Đình vội vã rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và Vệ Tử Kỳ. Ta bất ngờ nhảy lên, như một con bạch tuộc bám lấy hắn, dụi đầu vào cổ hắn mà chẳng nói lời nào.

"Thịt kho tàu? Chân giò om? Hay sườn xào chua ngọt?"

Ta bật cười. "Vậy… thịt kho tàu đi."

Ta hoàn toàn yên tâm. Nhưng khi đi dạo quanh phủ, thấy Xuân Đình với dáng vẻ yếu đuối, vẻ mặt như Tây Thi ôm ngực, lòng ta lại cảm thấy khó chịu. Từ bé đến lớn, ta chưa từng phải chia sẻ thứ gì với ai, sao giờ phải chia sẻ phu quân? Đúng là nực cười.

Ta muốn tìm việc gì đó để làm, nên quyết định hướng sự chú ý của mình về triều đình.

Mặc dù Vệ Tử Kỳ không bận tâm về việc chỉ nhận một chức quan hư danh, nhưng chuyện này suy cho cùng đều bắt nguồn từ ta. Cảm giác như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng khiến ta khó chịu, lại càng muốn biết rõ kẻ đã tiết lộ tin tức quân sự cho tên thủ lĩnh sơn tặc hôm ấy là ai.

Tên thủ lĩnh đã chết tại núi Vạn Kim, nhưng không lâu sau khi ta trở lại Ninh Kinh, ta đã nhờ Quốc công phụ thân liên hệ với Thị lang bộ Hình và Thiếu khanh Đại lý tự để điều tra. Tuy nhiên, những tên sơn tặc đầu hàng đều trả lời không biết gì. Ta lại nhớ đến hai kẻ đã chạy trốn xuống núi vào đêm đó, liền sai người phác thảo đặc điểm của chúng và tìm kiếm tung tích quanh khu vực núi Vạn Kim.

Chuyện này kéo dài khá lâu. Ta giấu Vệ Tử Kỳ, tự mình âm thầm điều tra suốt nửa năm, lần lượt rà soát những tướng lĩnh khả nghi trong trận chiến hôm ấy. Cuối cùng, một tên ăn mày ở trấn Nam Liễu báo tin rằng hắn đã nhìn thấy dấu vết của một trong hai kẻ đó. Người ta cử đi điều tra trở về sau nửa tháng, mang theo thương tích đầy mình.

“Người đoán không sai. Theo mô tả, kẻ đó chính là một tham tướng dưới quyền của tiểu tướng quân Vệ. Ta vốn định mang hắn về làm chứng, nhưng gần đến Trường An thì… không giữ được mạng hắn.”

Ánh mắt ta lạnh lẽo như mặt hồ mùa thu.

Tối hôm đó, có kẻ từ quán rượu bước ra, dáng vẻ đắc ý, nhưng vừa đi đến con đường nhỏ vắng vẻ đã bị một người bịt mặt kéo vào hẻm. Chưa kịp lên tiếng, hắn đã ăn ngay một cú đấm thẳng mặt.

“Nghe nói hôm nay thánh thượng vừa phong ngươi làm Quy Đức Tư Giai, một bước lên mây hả? Phương tham tướng.” Chiếc khăn bịt mắt bị giật xuống, ta trong bộ y phục đỏ bó sát, đứng trước mặt hắn. Trên môi là nụ cười đầy ý vị, nhưng đôi mắt lạnh lẽo đủ khiến người ta đông cứng. Sắc mặt Phương tham tướng lập tức thay đổi.

“Tống Thanh Vận, ngươi dám nhục mạ mệnh quan triều đình!”

Hắn vừa dứt lời, ta đã tung một cú đá thẳng vào người hắn. “Dẫm lên vai nam nhân của lão nương để thăng chức, loại chó má như ngươi mà cũng xứng? Nếu không sợ bị điều tra, cứ việc đi mà rêu rao xem sao.”

Phương tham tướng bị đá bay, đập mạnh vào tường, thều thào: "Chứng cứ..."

"Chứng cứ cái quái gì!"

Ta siết chặt nắm đấm, tiếp tục lao tới. Phương tham tướng còn định mở miệng, nhưng ta đã nhét đầy giẻ rách vào miệng hắn. Cú đấm, cú đá của ta đều mạnh mẽ, không chút nương tay. Trong con hẻm vắng vẻ, tối tăm, chỉ còn tiếng rên rỉ và những âm thanh bị nghẹn đứt quãng vang lên từng hồi.

Sáng hôm sau, khắp Trường An lan truyền tin tức: Quy Đức Tư Giai mới nhậm chức say rượu, vì ghen tuông mà đánh nhau trọng thương. Phương Tư Giai nằm rên rỉ ở nhà, không nói nổi một lời minh oan.

Vệ Tử Kỳ tất nhiên không hay biết chuyện này, bởi đêm ấy hắn bị Xuân Đình kéo lại ở sân. Khi ta trở về, tình cờ bắt gặp cảnh ấy, tức giận đến phát điên. Nửa đêm, hắn mặt dày mò lên giường ta, và ta chẳng ngại mệt, trên giường lại đánh hắn một trận nên thân.

Từ đó, suốt nửa năm, Vệ Tử Kỳ không bước chân vào phòng Xuân Đình. Ta cũng thấy đó là điều hiển nhiên. Nhưng rồi, trong một bữa ăn, lão phu nhân nhìn bụng phẳng lì của ta mà thở dài, rồi bóng gió nhắc đến Xuân Đình. Trong lòng ta bỗng chốc lạnh buốt một nửa.

Từ khi gả vào Tông Chính phủ, ta đã đại diện cho thể diện của gia tộc. Là một người vợ, ta phải giữ bổn phận, không thể công khai cùng Vệ Tử Kỳ ra võ trường tập luyện như trước. Cũng vì sợ lời ra tiếng vào, ta phải thu mình, kiềm chế tính cách thời con gái.

Ngày qua ngày, ta như bị giam cầm trong tòa nhà cao tường sâu kín này. Cảm giác máu sôi sục, sự nhiệt huyết khi cùng Vệ Tử Kỳ sinh tử nơi chiến trường, có lẽ chỉ còn lại chút dư âm khi ta xả giận trong con hẻm đêm đó.

Ta bắt đầu mơ hồ. Dường như ta đã quên mất niềm vui giản đơn, yên bình khi ở bên Vệ Tử Kỳ.