Chương 4 - Chàng cưỡi ngựa tre đến - CHÀNG CƯỠI NGỰA TRE ĐẾN
Vài ngày sau, Vệ Tử Kỳ tươi cười mang theo lễ vật đến nhà ta, trong khi ta vẫn còn đang đung đưa trên xích đu ở sân. Hai nhà đã bắt đầu bàn bạc các việc như nạp danh, định ngày cưới, cùng nhiều chuyện khác. Nghĩ đến việc sắp phải làm thê tử của người khác, trong lòng ta vẫn thấy có chút không thực tế.
Ta mở hộp quà, bên trong là một chiếc trâm ngọc xanh biếc. Ta vốn yêu ngọc, không thích vàng bạc, mà Vệ Tử Kỳ thì biết rõ điều đó. Trên thân trâm có khắc hai chữ "Vận Tử", nét chữ hơi nguệch ngoạc. Ta giả vờ không nhận ra là chữ hắn khắc, ngẩng đầu cười, đưa tay lên để hắn cài giúp.
“Ngốc.” Vệ Tử Kỳ đứng sau xích đu, cẩn thận cài cây trâm lên búi tóc của ta, rồi nói: “Trước ngày cưới, ta nhất định sẽ trở về đón nàng.”
Không hiểu sao, ta bỗng nhớ đến những câu thoại trong thoại bản kiểu như “sau trận chiến này ta sẽ…”, mà kết cục thường là hy sinh oanh liệt. Ta lạnh người, nhảy khỏi xích đu, rút trâm ra, cầm trong tay rượt đuổi hắn.
"Mấy lời xui rủi ngươi vừa nôn, mau nuốt lại đi cho ta!"
Vệ Tử Kỳ chưa hiểu chuyện gì, vừa ôm đầu né tránh vừa la: “Nàng yên tâm! Trước ngày cưới, ta nhất định sẽ trở về đón nàng!”
"Chát!" Ta đá mạnh vào mông hắn, rồi phất tay đóng sầm cánh cổng Tống phủ lại. Người qua đường nhìn thấy, hít một hơi lạnh, ngày hôm sau, khắp nơi lan truyền lời đồn về ta là một nữ hán tử hung dữ.
Nhưng ta càng nghĩ càng không an tâm, liền nhờ vài người huynh đệ đi thăm dò tin tức. Núi Vạn Kim hiểm trở dễ thủ khó công, bọn thổ phỉ đã hoành hành nhiều năm, dù triều đình đã nhiều lần cử quân tiêu diệt, nhưng cứ như cỏ dại, vừa diệt lại mọc. Ta suy nghĩ kỹ, thánh thượng cử Vệ Tử Kỳ đi lần này, chẳng qua là muốn thử xem hắn có năng lực đến đâu.
Sáng hôm sau, với hai quầng mắt thâm đen, ta hớn hở đi tìm Quốc công phụ thân.
"Phụ thân, con muốn cùng Vệ Tử Kỳ đi dẹp thổ phỉ."
Phụ thân vừa uống một ngụm trà, phun thẳng ra, nhìn ta với ánh mắt đầy kinh ngạc pha lẫn bất lực. "Con à, mẹ con mất sớm, đều là lỗi của phụ thân đã để con lăn lộn trong một đám nam nhân… Giờ còn chưa chơi chán, lại muốn đi dẹp thổ phỉ sao?"
"Phụ thân—" Ta túm lấy tay áo ông, vừa làm nũng vừa lăn lộn trên đất.
Đến ngày Tuyên Uy quân xuất chinh, Vệ Tử Kỳ nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng ta. Hắn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, gắng gượng kiêu ngạo mà duyệt đội hình. Nhưng trong đám binh sĩ, hắn đột nhiên thấy ta đứng nghiêm trang, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Hay lắm.” Vệ Tử Kỳ trừng mắt nhìn ta qua một hàng binh sĩ không biết chuyện, giơ tay chỉ vào ta, nhưng cuối cùng cũng không nói nổi câu nào. Hắn chỉ hậm hực leo lên lưng ngựa, thúc ngựa đi xa.
Một phó tướng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, âm thầm quay mặt đi, không dám cười.
Đêm đầu tiên đóng quân, ta được thăng làm cận vệ, được lệnh vào trướng của chủ tướng. Các đồng đội đều xuýt xoa cảm thán ta may mắn, ta chỉ mỉm cười, không nói lời nào. Vệ Tử Kỳ trong trướng đã sắp xếp chăn nệm cho ta.
Đêm khuya, không gian tĩnh lặng, ta nằm bên này, cách hắn một đường kẻ tưởng tượng, đầu ngón tay lần theo từng đường nét khuôn mặt hắn.
"Ngủ đi." Vệ Tử Kỳ bất ngờ mở mắt, ánh trăng chiếu rọi khiến đôi mắt hắn sáng rực, lấp lánh như ánh sao. Hắn nắm chặt tay ta, ép sát vào ngực mình. "Phải chi sớm cưới nàng, thì nàng đã yên lòng."
“Không biết xấu hổ.” Ta đỏ mặt, cố gắng rút tay ra, nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Đại quân nhanh chóng đến gần núi Vạn Kim, ngay cả Vệ Tử Kỳ cũng hiếm khi nghiêm túc đến vậy. Hắn cùng các tướng lĩnh bàn bạc kế hoạch tiêu diệt sơn tặc, rồi phái thám báo đi trinh sát địa hình dưới chân núi. Cuối cùng, quyết định thực hiện một cuộc tập kích ban đêm, phóng hỏa thiêu rụi núi Vạn Kim. Vệ Tử Kỳ dĩ nhiên không muốn ta mạo hiểm, nên để ta cùng vài bách phu trưởng trông coi vật tư dưới núi.
“Đợi ta trở về.” Nam nhân này trong bộ giáp trận đầy khí thế, hào hùng hơn bất kỳ ai.
Ta nhón chân, khẽ đặt một nụ hôn lên má Vệ Tử Kỳ. “Được.”
Ngọn lửa bùng lên dữ dội trên núi Vạn Kim, khói đen dày đặc che kín một vùng. Dù đứng dưới chân núi, nghe tiếng trống trận, tiếng hô xung phong, lòng ta vẫn không khỏi sục sôi nhiệt huyết. Trận chiến kéo dài đến tận nửa đêm, bọn thổ phỉ đã thất bại từng bước. Một số người lợi dụng bóng tối gom góp đồ đạc, trốn theo lối nhỏ xuống núi, nhưng đụng ngay phải đội quân do Bách phu trưởng dẫn đầu.
Bách phu trưởng rút kiếm hét lớn: “Giết—”
Giữa sự hỗn loạn và phấn khích, ta theo đám đông vung kiếm lao lên.
Đây là một trận chiến thực sự, nơi mạng người chẳng đáng là gì. Xét về sức mạnh, ta không bằng nam nhân, nhưng dựa vào dáng người nhỏ nhắn, động tác linh hoạt, cùng võ công luyện từ nhỏ. Những chiêu thức mà Vệ Tử Kỳ từng tận tay dạy ta trên võ trường hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Ta cùng đồng đội phối hợp, bước chân nhẹ nhàng, ra đòn dứt khoát.
“Phập!” Máu nóng phun ra từ cổ họng kẻ địch bắn lên người ta. Nửa phần hoảng sợ, nửa phần hưng phấn, tim ta đập liên hồi, thúc giục ta tiếp tục vung kiếm.
Nhưng dù sao cũng là tàn quân bỏ trốn, chẳng bao lâu, những tên cướp còn sống đã vứt bỏ vũ khí đầu hàng. Bách phu trưởng ra lệnh thu gom vũ khí, canh giữ tù binh. Ta không muốn để Vệ Tử Kỳ thấy bộ dạng đầy máu này mà lo lắng, liền viện cớ buồn tiểu, ra bên suối rửa mặt mũi tay chân.
Trong bụi cây vang lên tiếng sột soạt, tim ta như thắt lại. Ta nấp sau gốc cây, nín thở, không dám phát ra tiếng động.
“Thằng nhóc tướng quân đó còn tưởng mình chắc thắng.” Một giọng nói thô lỗ vang lên từ bụi cây.
“Phải, hắn không biết rằng thủ lĩnh chúng ta đã nhận tiền để giết hắn, làm cho triều đình phải kiêng dè.”
“Thủ lĩnh thật ngu ngốc. Tướng quân chết rồi, triều đình chắc chắn không bỏ qua cho chúng ta.” Giọng nói thô lỗ hơn, như đang lôi kéo người khác. “Chúng ta vẫn nên nhân lúc trời tối trốn đi. Có tiền rồi, lo gì…”
Hai bóng người dần khuất xa. Ta nấp sau gốc cây, sắc mặt trắng bệch.
Trên núi, Vệ Tử Kỳ và các binh sĩ bị kẻ địch tấn công từ trước lẫn sau. Không biết ai đã tiết lộ thông tin, bọn thổ phỉ như biết trước kế hoạch tập kích đêm nay. Chúng giả vờ thua trận, dụ Vệ Tử Kỳ tiến sâu vào trong, sau đó bao vây hắn từ bốn phía.
“Chết tiệt.” Vệ Tử Kỳ không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này. Nghĩ đến ta ở dưới chân núi, tay hắn siết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch. “Các chiến sĩ, hiện giờ bốn bề đều là địch, chỉ có thể liều chết chiến đấu mới mong tìm được đường sống! Giết!”
Hắn cầm kiếm nghênh chiến, áo giáp dính đầy vết xước. Tất cả đều nhắm vào hắn, dao chém qua đùi, lưỡi kiếm rạch trúng cánh tay, máu bắn tung tóe.
Ban đầu, Vệ Tử Kỳ còn có thể lấy mạng địch để đổi lấy vết thương, nhưng dần dần, cánh tay cầm kiếm trở nên nặng nề. Bản năng thúc đẩy hắn tiếp tục chiến đấu, nhưng ý thức bắt đầu mờ dần.
Hắn không thể chết, không thể chết ở đây… Vì hắn còn ta, hắn không thể bỏ ta lại.
“Vút!” Mũi tên xuyên qua màn đêm, ghim thẳng vào ngực kẻ đang giơ dao chém hắn từ phía sau. Vệ Tử Kỳ chống kiếm quỳ một chân xuống, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ta lao đến. Từ miệng ta thoát ra một tiếng hét xé lòng: “Vệ Tử Kỳ—Không được chết!”
“Xông lên—” Đội quân mấy trăm người dưới chân núi được tập hợp lại, đồng loạt lao đến. Ta dẫn đầu, đơn độc xông vào vòng vây, vừa chém giết vừa che chắn cho Vệ Tử Kỳ. Ta lau vết máu đỏ trên mắt, giọng khàn khàn nói:
“Vệ Tử Kỳ, ngươi nói sẽ về cưới ta cơ mà?”
Vệ Tử Kỳ ngẩn người, lảo đảo đứng dậy, rồi đột nhiên ngửa đầu cười lớn. “Chờ đó, ta về sẽ cưới nàng!”
Khoảnh khắc đó, ta và hắn tựa lưng vào nhau, đối mặt với mọi mưu đồ và lưỡi kiếm.
Khi trời sáng, tham tướng dẫn quân tiếp viện đến. Không ai ngờ mấy trăm quân dưới núi lại có thể xoay chuyển tình thế ở phút cuối. Cuối cùng, Vệ Tử Kỳ mất máu quá nhiều, ngất trong vòng tay ta. Ta ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt khó lường của tham tướng.
Đại quân thắng trận, khải hoàn trở về.