Chương 9 - Cá Chet Lưới Rách
Tôi rút com-pa ra rồi lại đâm mạnh vào con mắt khác của cô ta!
Tôi không ngừng rút ra rồi đâm vào lặp đi lặp lại.
Mặt quản lý đã toàn là máu, những tên côn đồ ở bên cạnh đều đã trợn tròn mắt.
Tôi cầm cái compa đầy máu rống giận với bọn họ: “Tới đi! Giờ các người còn cảm thấy có thể dùng tai nạn lao động để lừa gạt không! Các người ra tay đi chứ! Tới khi cảnh sát tới xong bảo với cảnh sát là đây là do tai nạn lao động thì các người thấy cảnh sát có tin không!”
Mấy tên côn đồ ngơ ngác đứng ở bên cạnh rồi lùi lại từng bước một.
Tôi tức giận mắng: “Tới đi! Không tới thì cút!”
Cuối cùng bọn họ cũng sợ hãi và quay đầu chạy vội đi rồi.
Tôi biết thứ dọa chạy bọn họ không phải tôi mà là trách nhiệm hình sự.
Tôi phá vỡ thế cục, vết thương của quản lý không thể nào là tai nạn lao động được, nhất định cảnh sát sẽ điều tra theo hướng vụ án hình sự.
Tôi cầm compa vuốt ve quanh người bác sĩ, cuối cùng cũng tìm được điện thoại của cô ta.
Cuối cùng có thể báo án nữa rồi.
Tôi cầm điện thoại lên, đang muốn gọi điện thoại tiếp nhưng đúng lúc này tôi bỗng thấy bà chủ chạy lên.
Bà ta vừa chạy vừa khóc: “Em họ lái xe đi, chị không nén khóc được, chị không nhìn rõ đường được.”
Bà ta đúng là không thể nhìn thấy rõ đường.
Vì bà ta sắp đi tới trước mặt chúng tôi rồi, bà ta lau nước mắt đi mới phát hiện quản lý đã nằm trên đất, xung quanh đầy những máu là máu.
Bà ta ngơ ngác nói: “Mày…”
Tôi cười dữ tợn: “Không phải vừa nãy bà mới đòi giết chết tôi à?”
Bà ta vội vàng lùi lại, sốt ruột nói: “Đợi chút! Ngưng chiến! Chúng ta ngưng chiến đi! Tao muốn đưa con tao đi viện, chuyện này dừng ở đây đi!”
Tôi cầm compa đi về phía bà ta, hỏi: “Bà bảo dừng là dừng à?”
Bà ta khóc lóc nói: “Giờ tôi không có tâm trạng đánh với tôi đâu, coi như là tôi sai đi, tôi muốn đưa con tôi đi bệnh viện! Không thì con bé sẽ chết mất!”
Tôi lạnh lùng nói: “Thật là kỳ quái, trong mắt bà tôi có thể chết nhưng con gái bà lại không thể chết được ư? Đối với bà có phải chỉ có con gái bà là con gái, mà tôi lại là súc sinh nghèo nàn nên chỉ có thể để bà xâu xé thôi đúng không?”
Bà chủ lau nước mắt lui về phía sau, bà ta đã chạy tới cửa thang bộ.
Bà ta lảo đảo suýt thì ngã ra sau, bà ta khóc lóc nói: “Tôi không đánh nữa thật, tôi muốn đưa con tôi đi viện! Rốt cuộc là cô muốn giải quyết như thế nào, chỉ cần cô cho một con số thôi, tôi sẽ chuyển khoản ngay lập tức…”
Bà ta đang nói bỗng biến sắc.
Bà ta túm lấy cổ áo tôi rồi đẩy tôi về phía cầu thang, rống to: “Mày đi chết đi!”
Tôi mất cân bằng ngã xuống cầu thang.
Bà ta cười lạnh, trong thời khắc khẩn cấp tôi túm lấy tay bà ta kéo bà ta cùng ngã xuống cầu thang với tôi.
Sau khi chúng tôi ngã xuống bà chủ kêu đau, tôi cũng bị đau đến mức kêu lên một tiếng.
Tôi sợ com-pa bén nhọn đâm trúng tôi nên trong tình thế cấp bách tôi đã chọc compa vào mặt bà chủ, sau đó vùi đầu vào lòng bà ta để bà ta dùng thân thể bảo vệ đầu tôi.
Cả người tôi đều rất đau nhưng bà chủ còn không ổn hơn cả tôi.
Khi chúng tôi tiếp đất tôi mới phát hiện compa đã chọc thủng mặt bà chủ.
Bà ta ngã nằm xoài trên đất, gian nan vươn tay về phía tôi nói: “Con điếm… Mày hại cả nhà tao…”
Tôi vừa thở phì phò nghe vừa lắc đầu: “Kẻ hại cả nhà bà không phải tôi mà là chính các người. Không phải người một nhà thì không vào chung một cửa, cả nhà bà chẳng ai là người tốt cả.”
Tôi rút com-pa ra gọi điện thoại báo án.
Bà chủ muốn bò dậy rất nhiều lần nhưng chân bà ta đã bị gãy vì ngã cầu thang rồi, chăn cẳng vặn vẹo kinh hồn, lòi cả xương ra.
Bà ta khóc lóc hỏi: “Sao mày vẫn còn muốn báo án vậy!”
Tôi hỏi: “Sao tôi lại không báo án được?”
Bà ta nói: “Chân tao gãy, con gái tao sắp chết, em họ tao bị mày chọc mù mắt, này còn chưa đủ nữa hả?”
Tôi kinh ngạc: “Đương nhiên là không đủ rồi, chẳng lẽ bà còn muốn chờ con gái xuất viện để cô ta thi lại ư?”
Bà ta túm lấy tay tôi, vẫn còn khóc: “Con gái tao… Cả đời nó… Bị mày hủy hoại cả rồi…”