Chương 8 - Cá Chet Lưới Rách
Bọn họ chơi bời lêu lổng cả ngày, không thích làm việc nhưng ông chủ lại thích nuôi bọn họ.
Phân xưởng là nơi rất dễ xảy ra mâu thuẫn, mỗi khi tiền lương có vấn đề hay là tài chính eo hẹp, nhà xưởng muốn khất nợ tiền lương công nhân thì những người đó đều sẽ thâm nhập vào khu công nhân, dù nhóm công nhân muốn đi xin pháp luật xem lại quyền lao động hay đi ăn máng khác thì những tên côn đồ đó đều sẽ báo cáo lại cho ông chủ ngay lập tức.
Có đôi khi công nhân kiên trì về luật bọn họ sẽ cố tình lấy bản thân làm cớ, bắt đầu gây chuyện với công nhân dẫn đầu, sau đó đánh cho công nhân dẫn đầu không dám tới công ty.
Tuy rằng bản thân bọn họ cũng sẽ vào cục cảnh sát nhưng vốn dĩ những người này đã không có tiền đồ gì rồi, hoàn toàn không quan tâm đến việc hồ sơ của mình có vết nhơ, ngược lại việc lấy tiền từ trong tay ông chủ lại là một kiểu phát tài bất chính trong mắt bọn họ.
Lúc này tôi chính là mâu thuẫn mà bọn họ muốn giải quyết.
Tôi nói: “Vừa nãy cô vẫn luôn nấp ở bên ngoài không nói gì đúng không? Chỉ cần tôi tin mấy lời dối trá của bà chủ thì giây phút khi tôi mở cửa đi ra ngoài là tôi xong đời rồi.”
Những người này nhìn tôi như hổ rình mồi, quản lý lạnh lùng nói: “Không phải giờ cô mở cửa rồi à? Con điếm này, hôm nay thật sự không thể để cô sống được nữa.”
Tôi nắm chặt com-pa, lắc đầu nói: “Chờ chút, các người xác định phải ra tay với tôi thật à?”
Mấy tên côn đồ kia sửng sốt một chút.
Tôi nói: “Bình thường các người đi tìm người làm công để gây chuyện thì cùng lắm là ra vài vết thương nhỏ thôi, bị bắt tạm giam mấy ngày là hết. Nhưng nếu lần này ra tay với tôi các người có biết mình sắp gặp phải cái gì không?”
Tôi tin rằng những người này chỉ là vô lại thôi, cũng không phải kẻ ngốc.
Tuy rằng đối với bọn họ vào cục cảnh sát là chuyện thường ngày nhưng căn bản là vào ngục giam và vào cục cảnh sát không phải là một chuyện giống nhau!
Quản lý nghe xong bỗng cười lạnh: “Cô chỉ chết vì tai nạn lao động thôi thì sợ cái gì? Camera là của chúng tôi, công nhân là của chúng tôi, đến cả thiết bị cũng là của chúng tôi, bảo cô chết vì tai nạn lao động thì cô chết vì tai nạn lao động!”
Tôi sụp đổ nói: “Cô cứ nhất quyết phải chơi quyết liệt như vậy sao? Cô có từng nghĩ tới tôi cũng là người không!”
Quản lý cười lạnh: “Là cô chơi quyết liệt như vậy trước mà, một trăm nghìn tệ cũng không đủ để cô bỏ án à? Dù sao cô cũng là người sắp chết rồi, tôi nói thật với cô nhé, đừng nói một trăm nghìn tệ một lần, mười nghìn tệ một lần thôi cũng đủ khiến tôi vui nửa ngày rồi, nhìn cô giả vờ giả vịt ngứa mắt quá rồi đấy! Lương một tháng của cô mới được có ba nghìn năm trăm tệ thôi đúng không? Nghèo kiết xác thì giả vờ cao quý gì chứ!”
Quản lý nói truyền dũng khí cho mấy tên côn đồ, bọn họ đều sôi nổi đi về phía tôi.
Tôi nắm chặt tay lại, không ngừng cổ vũ chính mình.
Không thể lui.
Một khi lui là tôi sẽ không có cách nào thoát khỏi những người đàn ông này, tôi cũng không thể đánh thắng được đám đàn ông này.
Điều duy nhất tôi có thể làm là phá vỡ cục diện!
Chỉ có phá vỡ cực diện này, làm mọi chuyện trở nên không thể khống chế được nữa thì tôi mới có cơ hội chạy ra ngoài!
Đối mặt với sự tới gần của bọn họ tôi không lùi lại mà vọt thẳng về phía quản lý.
Quản lý vẫn còn đang cười lạnh, còn tưởng là tôi sẽ bị mấy tên côn đồ này bắt được nhưng khi thấy tôi không chỉ không chạy mà còn chủ động tấn công thì nụ cười trên mặt cô ta dần đọng lại.
Tôi giơ com-pa lên đâm mạnh vào mắt cô ta!
Nguyên cây compa đâm vào khiến quản lý đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mấy tên côn đồ đứng bên cạnh đều trợn tròn mắt.
Tôi rống giận: “Mắt chó chỉ biết khinh người, nếu đôi mắt này của cô chỉ biết khinh thường người nghèo thì để lại cũng vô dụng thôi!”
Quản lý ngã trên mặt đất, cô ta muốn che hai mắt mình lại nhưng lại không dám đụng vào com-pa.
Cô ta chỉ có thể vừa che mắt vừa sụp đổ kêu thảm thiết: “Mắt tôi!”
Tuy rằng quản lý kêu thảm thiết nhưng tôi vẫn không dừng động tác lại.