Chương 10 - Cá Chet Lưới Rách
Tôi liếc bà ta một cái rồi rút com-pa ra.
Máu tươi phun trào, bà chủ lại đau đớn kêu thảm thiết.
Tôi cười lạnh nói: “Tài nguyên giáo dục rất quý giá, vẫn nên đừng lãng phí vào loại người như con bà đi.”
Bà chủ muốn nói chuyện rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn đau đến mức ngất đi.
Chẳng bao lâu sau cảnh sát đã tới rồi, đương nhiên tôi cũng sẽ bị bắt.
Bởi vì tôi thật sự cố ý ném ả con gái cưng xuống tầng, không thể tẩy trắng được.
Điều làm tôi vui mừng và bất ngờ là ả con gái cưng không bị thương nặng mà chỉ bị thương nhẹ thôi.
Dung nhan ả bị hủy, pha lê cắt qua gương mặt ả để lại một vết sẹo vừa xấu vừa lớn, nhưng mà này chỉ tính là vết thương nhẹ.
Trong quá trình tòa án thẩm tra xử lý bọn họ đều cho rằng hành vi của tôi đều xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, cuối cùng phán tôi được hoãn thi hành hình phạt.
Ngay khi tôi được hoãn thi hành hình phạt luật sư nói vụ này ổn.
Tôi nói nhỏ với luật sư, tôi muốn bất chấp một lần.
Khóe miệng luật sự run lên, cô ấy nói với tôi: “Là luật sư của cô, tôi không kiến nghị cô bất chấp như thế, nhưng mà tôi cũng không có quyền can thiệp hành vi của cô.”
Tôi thở phào nói: “Được rồi, tôi quyết định sẽ bất chấp.”
Không chỉ là viêc ông chủ xâm phạm tôi, còn có bà chủ và quản lý, công nhân liên kết lại muốn hại tôi, còn có cả khẩu cung của mấy tên côn đồ chứng minh ông chủ từng ở phía sau sai bọn họ ẩu đả công nhân đòi tiền lương.
Chuyện bắt đầu thú vị rồi, cả nhà ông chủ có những tội gì?
Tội hiếp dâm, tội giết người chưa thành, tội cố ý xúi giục thương tổn người khác.
Tất cả đều là tội nặng!
Cả nhà bọn họ toàn là kẻ ác!
Ông chủ đi tù mười lăm năm.
Bà chủ đi tù mười năm.
Quản lý mù một mắt, một mắt khiếm thị, còn bị đi tù năm năm.
Còn có bác gái kia được xem là đồng lõa, đi tù hai năm.
Mấy tên côn đồ kia đều bị phán xử hình sự lần lượt.
Điều kích động nhất là ả con gái cưng cũng phải nhận hình phạt, ả đã đủ mười tám tuổi rồi, ả cũng nên được xem là đồng lõa!
Ả con gái cưng đi tù ba năm.
Công ty của ông chủ phá sản, cả nhà sụp đổ!
Lúc bọn họ lĩnh phạt tôi đứng ở đối diện bọn họ với tự cách người bị hại cung cấp lời chứng.
Ả con gái cưng sụp đổ khóc lớn, bà chủ tức giận đến mức muốn tát ông chủ một cái nhưng lại bị cảnh sát tòa án ấn xuống khống chế.
Tôi biết thời điểm tìm đường chết tới rồi.
Tôi nhìn luật sư của tôi, cô ấy quay đầu đi chỗ khác, coi như mình không thấy gì cả.
Tôi gào lớn với ả con gái cưng: “Ê! Cái người thiếu tai mặt thẹo kia, cô nghe tôi nói vài câu nè!”
Mọi người đều nhìn tôi, thẩm phán nói theo bản năng: “Cô im lặng, trên tòa đừng nói bậy bạ.”
Nằm mơ tôi mới im lặng, tôi cười sằng sặc với ả con gái cưng: “Cô nhìn cái sẹo xấu trên mặt cô đi, với cả nhà cô đã phá sản rồi, cô đã là tội phạm rồi đấy, cô còn muốn thi công chức nữa không? Cô thi công chức cái rắm ý! Tôi là kẻ làm công thối vậy cô nghĩ cô là gì?”
Ả ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tôi cười to: “Đến cả làm công cô cũng chẳng có tư cách! Còn cái sẹo kia nữa, đừng nói tới làm công, ra tù xong cô muốn làm đĩ cũng chẳng ai thèm đâu!”
Ả con gái cưng lại òa khóc lần nữa.
Cảnh sát tòa án vội vàng ấn tôi xuống, mà lúc tôi bị ấn xuống còn hát cho ả con gái cưng và quản lý nghe.
“Hai con hổ hai con hổ chạy nhanh đi, chạy nhanh đi! Một con không có tai, một con không có mắt, thật là kỳ quái! Thật là kỳ quái! Ui trời! Là ai không có mặt vậy? Là ai không có tai vậy? Hóa ra là các người đó!”
Vì coi thường tòa án tôi bị phán tạm giam hai mươi tư giờ.
Hai mươi tư giờ đổi lấy việc ả con gái cưng sụp đổ hoàn toàn, còn có thể hát hai con hổ trước mặt mọi người.
Tôi có thể chấp nhận điều đó, thậm chí có thể thốt lên là… quá đã!!
- Hết -