Chương 7 - Cá Chet Lưới Rách
Bà chủ thét chói tai: “Mau bỏ con gái tao xuống! Tao nói cho mày biết, nếu con gái tao có mệnh hệ gì thì dù mày có táng gia bại sản thì cũng không thể đền được đâu!”
Tôi lắc đầu: “Tôi không có tiền, tôi không đền, cùng lắm thì đền bà một cái mạng đi.”
Ban đầu bà ta sửng sốt, sau đó là mở to hai mắt, biểu cảm càng kích động hơn.
Bà chủ mắng to: “Mạng của mày có thể so sánh với con gái tao hả? Mày chỉ là một đứa làm công hèn mạt thôi, sao có thể so sánh với con gái tao được! Loại người như mày dù có chết một trăm lần, một nghìn lần thì cũng chẳng bằng một sợi tóc của con gái tao đâu!”
Tôi nghe thấy tiếng bà ta mắng thì túm tóc ả con gái cưng đi về phía cửa sổ ngay trước mặt bà ta.
Lúc tôi mở cửa sổ nhìn xuống thì thấy quả nhiên bên ngoài không có ai hết, chắc đều bị bà chủ dùng lý do nào đó cho đi chỗ khác rồi.
Bà chủ rống to với tôi: “Mày muốn làm gì! Mày bỏ con gái tao ra! Mày bỏ con gái tao ra ngay lập tức!”
Tôi gật đầu: “Bà chủ, tôi nghe lời bà, bà bảo tôi bỏ ra thì tôi bỏ ra là được rồi.”
Tôi kéo ả con gái cưng rồi đẩy ả ra ngoài cửa sổ.
Giây phút ấy bà chủ cũng đã bị dọa cho choáng luôn rồi.
Bà ta kêu to: “Đừng buông! Nếu màu dám buông thì chắc chắn mày sẽ chết!”
Tôi quay đầu lại, hơi mất kiên nhẫn: “Người bảo tôi buông tay là bà, người không cho tôi buông tay cũng là bà, tôi không hiểu rốt cuộc là bà muốn tôi làm thế nào?”
Bà chủ sau khe cửa nghiến răng nghiến lợi: “Mày tàn nhẫn thật đấy, trước thì lấy tiền đồ của con gái tao để uy hiếp chúng tao, giờ lại lấy mạng của con gái tao ra uy hiếp, sao lại có người có đạo đức suy đồi như mày chứ! Rốt cuộc là mày muốn thế nào!”
Tôi lạnh lùng nói: “Cảnh sát đâu? Gọi cảnh sát tới đây.”
Bà ta nói: “Cảnh sát đã đi rồi, mày đừng lôi cảnh sát ra làm tao sợ, tao biết mày muốn nhiều tiền hơn chứ gì. Như này đi, tao cho mày luôn ba trăm nghìn tệ, mày vừa lòng chưa! Buông con gái tao ngay lập tức!”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta.
Bà ta sốt ruột nói: “Ba trăm nghìn tệ không ít đâu đấy! Lương một năm của mày mới có bao nhiêu thôi, giờ mày kiếm lớn rồi, nên biết đủ đi!”
Tôi bình tĩnh nói: “Tôi không muốn đòi tiền, nhưng mà tôi rất khó hiểu một chuyện. Vừa nãy bà đâu có nói như vậy, bà bảo muốn giết chết tôi rồi bồi thường tiền cho gia đình tôi. Kỳ thật, phí bồi thường tai nạn lao động cho người chết mà bà cũng dám đền, số tiền đó hơn trăm nghìn tệ, gần một triệu đến nơi rồi mà sao giờ chỉ nói có ba trăm nghìn tệ?”
Bà ta kích động nói: “Xưởng tao có bảo hiểm mà! Nếu mày chết thì là bảo hiểm bỏ tiền, không phải tao bỏ tiền! Ba trăm nghìn tệ này không giống thế, này là tao móc vàng thật bạc trắng ra đưa cho mày đó!”
Tôi đã hiểu rồi.
Thật không hổ danh tư bản.
Tôi thở dài: “Vốn dĩ tôi còn do dự cơ, nhưng mà giờ tôi không do dự nữa đâu.”
Tôi buông tay ngay trước mặt bà chủ.
Ả con gái cưng rơi từ tầng ba xuống, vừa hay nện vào một chiếc xe ở tầng một.
Tiếng pha lê vụn vỡ hòa lẫn tiếng cảnh báo của ô tô, còn có tiếng đồ vật rơi xuống đất nữa.
Bà chủ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Sau vài giây ngơ ngác ngắn ngủi bà ta sụp đổ khóc lớn: “Cục vàng của mẹ!”
Bà ta không quan tâm tôi nữa mà chạy vội xuống tầng!
Đây là cơ hội mà tôi muốn!
Giây nào bà chủ cũng lo lắng cho con mình thì tôi sẽ ném hết tất cả phiền toái lên đầu ả con gái cưng kia!
Vì tiền đồ của con gái cưng mà bà ta thậm chí còn không tiếc để hại tôi, giờ mạng của con gái cưng như trăm cân treo sợi tóc, tôi không tin bà ta vẫn còn có thời gian để tính toán tôi!
Tôi nghe tiếng bước chân của bà chủ càng ngày càng xa thì vội vàng kéo tủ ra, sau đó cầm compa mở cửa đi ra ngoài.
Lúc tôi ra ngoài tôi thấy may vì mình mang theo com-pa.
Vì lúc này quản lý đã đứng ở hành lang, sau lưng cô ta làm mấy tên côn đồ, bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.
Tôi biết mấy tên côn đồ này, cũng là nhân viên trong phân xưởng nhưng bọn họ khác với những công nhân bình thường khác.