Chương 6 - Cá Chet Lưới Rách

Sao tôi có thể bỏ qua cho ả được, mũi là nhược điểm của con người, nhân lúc ả đau đớn mơ màng tôi lại nhào tới đè lên người ả, đập đầu liên tục vào mũi ả từng lần từng lần một.

Ban đầu ả con gái cưng vẫn còn giãy giụa dưới thân tôi, ả thét chói tai xong thì mắng mỏ.

Nhưng cách chiến đấu cá chết lưới rách của tôi khiến ả dần mất hết sức cực nhanh.

Ả mơ màng nằm trên đất, mũi đã bị tôi giã đứt, thân thể thường run lên một chút, thường nôn ra một ngụm máu lớn.

Tôi thở phì phò, lúc này tôi mới cởi mảnh vải trói chặt hai chân mình ra nhưng tôi không thể tự cởi mảnh vải ở tay được, vậy nên cả người tôi dính đầy máu của ả con gái cưng, máu này ả mới nôn ra, vẫn còn mang theo dịch dạ dày của ả, vừa dính vừa trơn khiến mảnh vải trên tay tôi càng ngày càng không chắc chắn.

Tôi cố gắng nén sự ghê tởm lại để giãy giụa tay làm mảnh vải tuột xuống dưới.

Tôi muốn nôn ra.

Cảm giác khi tiếp xúc với thân thể ả con gái cưng kinh tởm giống như lúc tiếp xúc với thân thể bố ả vậy.

Không hổ là bố con.

Tôi chạy vào WC rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu sờ soạng vật tùy thân của ả con gái cưng nhưng tôi không tìm được điện thoại.

Tôi chỉ có thể thầm nghĩ cách.

Điện thoại tôi đã bị cướp mất rồi, tôi không thể báo án lần nữa, nếu giờ tôi ra ngoài kêu lớn thì đúng là sẽ có khả năng thu hút được sự chú ý của cảnh sát.

Nhưng bác gái kia đã ra ngoài gọi người rồi, vậy nên nếu tôi đi ra ngoài thì khả năng cao là sẽ gặp phải bà chủ cầm đầu mọi người chắn đường tôi.

Tôi đóng cửa ký túc xá lại ngay lập tức, nghĩ tới lúc trước ông chủ cầm chìa khóa dự phòng xông vào đây tôi lật đổ tủ để nó chặn cửa lại luôn.

Lúc tôi vừa mới dùng tủ lấp cửa bỗng có tiếng chìa khóa cắm vào cửa, mở ra!

“Phịch” một cái, cửa đụng vào tủ, chỉ có thể mở ra một khe hở.

Sau khe cửa là gương mặt dữ tợn của bà chủ.

Bà ta ra sức đẩy cửa, điên cuồng rống to với tôi: “Mày làm gì con gái tao vậy! Con điếm này, tao muốn giết mày!”

Tôi thở gấp, không để ý đến bà chủ nữa mà mở vòi nước ra uống từng ngụm nước máy.

Tới khi tôi bình tĩnh lại, lau miệng thì bà chủ vẫn còn đang phá cửa.

Bà ta mắng to: “Mày đừng tưởng khóa của là được! Giờ tao sẽ kêu người tới dỡ cả cái cửa này đi!”

Tôi biết bà chủ không chỉ dọa tôi.

Chỉ cần bà ta tình nguyện tiêu tiền thì chắc chắn bà ta sẽ tìm được người tới phá cửa.

Tôi vốn nghĩ chỉ cần đợi cảnh sát tới là tôi có thể tìm được đường đi tới chính nghĩa.

Nhưng mà tôi nghĩ sai rồi, tuy rằng cảnh sát sẽ giúp tôi nhưng bà chủ sẽ dùng trăm phương nghìn kế để hủy hoại tôi trước khi lập án!

Ở trong công ty bà ta, bà ta có thể tiêu tiền tìm người tới bán mạng cho mình, bà ta có thể khiến người ta vứt bỏ lương tâm.

Đây vốn là một thế trận không công bằng, mà tôi chính là bên yếu thế kia.

Lúc này bà chủ đã không còn phá cửa nữa, tôi nghe thấy bà ta gọi điện thoại: “Mang dụng cụ đến đây ngay lập tức, tôi muốn các cậu dỡ cửa đi, tới ngay lập tức!”

Nghe thấy bà ta ở bên ngoài gọi người tới hỗ trợ khiến đầu óc tôi càng ngày càng loạn.

Tôi ra sức cắn bàn tay mình, nói cho bản thân không thể hoảng được.

Giờ tôi đã bị nhốt trong một thế cục rồi, mà biện pháp tốt nhất hiện giờ là phá vỡ thế cục này!

Vấn đề là tôi nên phá vỡ thế cục này như thế nào?

Lúc tôi đang nghĩ cách bỗng tôi nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của ả con gái cưng.

Mặt ả toàn là máu nhưng vẫn mơ màng nói: “Con nhân viên quèn… Mày không thể chạy thoát khỏi đây đâu… Mẹ ơi… Mẹ mau giết nó đi…”

Tôi nhìn ả con gái cưng, bỗng nhiên có ý tưởng, không phải cơ hội phá vỡ thế cục của tôi ở ngay đây sao?

Tôi đi đến bên cạnh ả con gái cưng rồi kéo ả lên.

Bà chủ nhìn thấy tôi túm lấy ả con gái cưng thông qua khe của thì càng kích động: “Mày muốn làm gì! Mày bỏ con tao ra ngay!”

Tôi cười lạnh: “Đúng là tiêu chuẩn kép thật, hai mẹ con các người đụng chạm tôi mà chẳng lẽ tôi không đụng được vào các người à?”