Chương 5 - Cá Chet Lưới Rách
Ả con gái cưng nói: “Chị có biết người làm công hèn mạt và sếp chênh lệch ở đâu không? Chênh lệch ở chỗ… Nếu chúng tôi không thay đổi được kẻ làm công thối thì chúng tôi có thể tiêu tiền thay đổi thế giới.”
Tôi không nói gì.
Ả lại che miệng cười: “Chị nói chị xem, lấy tiền ngay từ đầu rồi giải quyết riêng tốt là bao, cứ phải ép bản thân tới mức này. Sao chị lại không cười vậy, chị không thích cười từ nhỏ à?”
Ả con gái cưng tiến sát lại gần tôi, nụ cười dần đọng lại, sắc mặt dần lạnh đi.
Ả nói: “Em phải đi thi đại học, em sẽ thi vào trường tốt trước đã rồi sẽ đi thi công chức. Cuộc đời của tôi thật đáng mong chờ, mà chị cũng học được một đạo lý rằng, đừng nên trêu chọc người ở giai cấp khác chị, số tiền trong nhà tôi đủ để chôn chị đấy. Chị nói bố tôi hiếp chị đúng không? Vậy thì chị cũng chỉ là một con đĩ thôi, hơn nữa lại là một con đĩ không lấy được tiền vì tự đi tìm đường chết!”
Tôi cắn răng nói: “Cô nói đúng, đừng nên trêu chọc người không cùng giai cấp với mình, tôi không có tiền.”
Ả rung đùi đắc ý: “Chị hiểu là tốt rồi, sau này hãy cụp đuôi làm người, à không, làm đĩ cho tốt đi.”
Tôi mở miệng nói ra vài chữ rất nhỏ.
Ả không nghe rõ nên tiến gần tôi hơn: “Chị nói cái gì?”
Tôi lại mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói vẫn cực kỳ nhỏ.
Ả con gái cưng lạnh lùng nói: “Tốt nhất là chị không mắng tôi.”
Ả lại để sát tai vào gần miệng tôi thêm, muốn nghe xem rốt cuộc là tôi đang nói cái gì, mà tôi lại đột ngột nhào tới cắn tai ả!
Tôi nghiến chặt răng, giận dữ gào lên: “Tôi nghèo đến nỗi chỉ còn đúng một cái mạng!”
Tiếng gào giận dữ và cơn đau nhức vì tai bị cắn khiến ả con gái cưng kêu thảm thiết!
Tôi dùng hết sức cắn xé tai ả xuống!
Ả con gái cưng che bên tai đã đứt, ngã ra đất, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, khóc lớn: “Cứu mạng! Mẹ ơi! Cứu con với!”
Bác gái kia sợ hãi, mụ vội vàng bò dậy, nghiêng ngả chạy ra bên ngoài, miệng còn hô to: “Bà chủ, bà mau tới đây đi!”
Tôi nhổ tai của ả con gái cưng ra, hồng hộc nói: “Chơi tiền tôi không chơi lại cô vậy thì tôi sẽ liều mạng với cô! Con điếm như cô thi công chức không được gọi là tương lai đáng mong chờ đâu, gọi là nguy hại của xã hội đấy!”
Ả con gái cưng nhìn tai mình rơi trên mặt đất thì khóc lớn, kêu khóc với ra bên ngoài: “Mẹ ơi! Mẹ mau tới cứu con với mẹ ơi!”
Ả muốn lấy tai của mình nhưng tôi lại dẫm lên tai ả.
Ả con gái cưng tức điên rồi, ả móc compa ở trong túi sách ra đâm mạnh vào đùi tôi!
Một cái, hai cái, ba cái.
Com-pa không ngừng đâm vào đùi tôi, tôi chỉ cảm thấy rất đau, rất đau!
Tôi cố nhịn đau chứ không chịu nhấc chân ra.
Ả ra sức đâm chân tôi, khóc lóc nói với tôi: “Nhấc cái chân thối của chị ra ngay! Không tôi giết chị đấy!”
Ả con gái cưng quá kích động, thậm chí ả còn ghé vào người tôi, cầm compa đâm không ngừng nghỉ.
Giờ trong đầu người phụ nữ này chỉ có điên cuồng, vì để giết chết tôi, ả còn không để ý đến an nguy của mình.
Nhưng ả càng gần tôi thì ả càng nguy hiểm!
Thừa dịp ả đâm chân tôi tôi nện mạnh đầu mình vào mặt ả!
Tôi thành công đập trúng mũi ả, ả con gái cưng che mũi lại, máu tươi không ngừng chảy qua kẽ ngón tay.
Ả kêu lên đau đớn, bỗng nhiên ả ngã ra đất, nôn ra một búng máu lớn.
Hình như là tôi đâm gãy sống mũi ả rồi nên máu ở khoang mũi quá nhiều nên nó mới chảy xuống miệng, ả lại không thể chịu đựng được mùi máu tươi quá nồng như vậy nên mới nôn hết ra.
Ả mở to mắt, ngơ ngác nhìn máu ở trên mặt đất, tức giận đến mức cả người run lên.
Ả con gái cưng khóc lóc nói: “Chị chết chắc rồi, tôi sẽ bảo mẹ tôi giết chị, tôi muốn ném chị vào dây chuyền sản xuất, tôi phải để máy móc nghiền chị thành đống thịt nhão!”
Tôi tin rằng ả con gái cưng kia đã bị chiều hư từ nhỏ.
Ở trong thế giới quan của ả hình như chỉ có định nghĩa rằng ả có thể làm tổn thương người khác mà người khác không được tổn thương ả.