Chương 2 - Cá Chet Lưới Rách
Đúng lúc ấy bà chủ ở bên ngoài bỗng gõ cửa nói: “Cảnh sát tới rồi.”
Quản lý kéo tôi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Là cô gây chuyện nên cô phải có trách nhiệm đuổi cảnh sát đi. Công ty sẽ không đuổi việc cô vì chuyện này nhưng mà nói thật, cô tự tìm cách từ chức trong thời gian này đi, chúng tôi không chào đón người có đạo đức suy đồi. Nhưng mà một người có một chút lương tâm thôi cũng sẽ không hủy hoại bố đứa trẻ vào ngày đứa trẻ ấy thi đại học rồi.”
Tôi bị lôi ra khỏi ký túc xá.
Cảnh sát, bà chủ và ả con gái cưng đều đang đứng ở cửa ký túc xá.
Ả con gái cưng đã khóc đỏ mắt, bà chủ vẫn còn đang xoa đầu ả an ủi: “Đừng khóc nữa, chút nữa là không có việc gì rồi.”
Cảnh sát cầm sổ ghi chép hỏi tôi: “Cô là người báo án phải không?”
Tôi gật đầu: “Đúng.”
Quản lý vội vàng nói: “Đều là hiểu lầm thôi, tất cả đã được giải thích rõ ràng rồi…”
Cảnh sát nhíu mày: “Cô đừng nói gì hết, để người báo án nói, là hiểu lầm thật hay là bị bắt nạt?”
Tôi im lặng vài giây, cuối cùng nói: “Tôi bị bắt nạt.”
Giây phút đó, cả bà chủ lẫn ả con gái cưng đều ngây ngẩn cả người.
Tôi vừa chỉ vào bà chủ vừa lau nước mắt: “Còn có bà ta nữa, vừa nãy bà ta đánh tôi, hẳn là cũng phải bà ta lại đúng không.”
Cảnh sát nhíu chặt mày còn ả con gái cưng đã bắt đầu nóng nảy, ả vội vàng xông tới giữ chặt quần áo tôi, kích động nói: “Chị thu tiền rồi mà! Chị đã nhận một trăm nghìn tệ của mẹ tôi rồi mà!”
Tôi nói: “Cô muốn tôi tha thứ cho bố mẹ cô đúng không?”
Ả kích động nói: “Chẳng lẽ chị không nên tha thứ ư? Một người làm công hèn mạt thôi mà đã cầm một trăm nghìn tệ rồi!”
Tôi cầm tiền đập mạnh vào mặt ả con gái cưng như bà chủ đập tiền vào mặt tôi lúc nãy.
Tôi nói: “Tôi cho cô một trăm nghìn tệ rồi, sao cô không biểu diễn với bố cô chút đi!”
“Tao xé nát miệng mày ra bây giờ!”
Bà chủ tức điên lên rồi, bà ta xông tới vừa kéo tôi vừa rống to với tôi: “Mày nói gì với con tao vậy! Con điếm này!”
Tôi vội vàng chỉ vào bà chủ, đồng thời nói với cảnh sát: “Mọi người có thấy không? Vừa nãy bà ta ra tay đánh tôi như thế đấy!”
Cảnh sát gật đầu, bỗng nhiên cười cười.
Tôi nhìn mà sửng sốt.
Sao tên đó lại cười?
Tôi có một linh cảm không tốt, mà người được gọi là “cảnh sát” này bày ra vẻ nịnh nọt nói với bà chủ ngay lập tức: “Chị, may mà hôm nay em ở gần đây nên mới giúp chị kịp được.”
Bà chủ nắm chặt tóc tôi, lạnh lùng nói: “Mày nghĩ nó là cảnh sát thật hả? Tao vừa nghe nói có chuyện là gọi nó tới luôn rồi, tao muốn xem xem con điếm mày cầm tiền rồi có nghe lời không đấy, mà đúng là thử đúng rồi.”
Tôi kích động nói: “Sao các người dám giả danh cảnh sát? Đây là phạm pháp đấy!”
Tên đó nói mà chẳng hề để ý: “Cứ hai ba ngày là tôi lại giả mạo một lần ấy mà, cô cứ báo án đi, tội không ngại nói cho cô biết là lén mặc cảnh phục chỉ bị phạt một nghìn và tạm giam mười ngày thôi. Chị ấy lại cho tôi mười nghìn tệ, tôi phải làm việc bao lâu mới kiếm được mười nghìn tệ chứ.”
Giây phút ấy tôi thật sự rất tuyệt vọng.
Rốt cuộc thì tôi cũng đã hiểu tại sao trên thế giới này lại có người tình nguyện phạm tội rồi.
Khi tiền phạt chả đáng gì so với số lời thu được khi phạm tội, những kẻ như này chắc chắn sẽ xuất hiện!
Bà chủ kéo tôi vào lại ký túc xá, bà ta lạnh lùng nói: “Xem ra lúc nãy tao dạy dỗ mày chưa đủ rồi.”
Cảnh sát giả mạo vội vàng nói: “Chị à, thế em đi trước nhớ, em không tham gia vào mấy chuyện này đâu, mười nghìn tệ chưa đủ.”
Bà chủ gật đầu nói: “Mày đi đi.”
Tôi bị kéo vào ký túc xá, tôi hô to cứu mạng nhưng bà chủ lại đóng cửa lại, cười lạnh: “Đừng kêu, vô dụng thôi, mày đừng quên đây là công ty của ai, tao cho công nhân ra ngoài hết rồi!”
Tôi thử kêu vài tiếng nữa nhưng không có ai gõ cửa cả.
Bà chủ nói với quản lý: “Em đi sắp xếp chút đi, đừng để cảnh sát lập án.”
Quản lý gật gật đầu: “Được, để em.”