Chương 3 - Cá Chet Lưới Rách
Cô ta vội vàng đi ra khỏi ký túc xá, ả con gái cưng đã gấp gáp giơ tay lên tát tôi một cái, tức giận mắng: “Không phải lúc nãy chị kiêu lắm à? Không phải vừa nãy chị còn đập tiền vào mặt tôi à?”
Ả nhắc tới chuyện này làm bà chủ lại tức điên rồi, lại tát tôi thêm vài cái nữa: “Con điếm, đến cả tao còn không nỡ đánh con tao thì mày có tư cách gì mà đánh!”
Ả con gái cưng bóp mặt tôi rồi nhổ một bãi nước bọt vào mặt tôi.
Ả sửa sang lại tóc mái hơi rối bời, hung tợn nói: “Chúng tôi đã cho chị cơ hội rồi, là chị tự tìm lấy chứ! Con điếm ích kỷ này, sao chị cứ phải hủy hoại tiền đồ của tôi vậy hả!”
Tôi thở hồng hộc, nén đau hỏi ả: “Rốt cuộc là tôi hủy hoại tiền đồ gì của cô?”
Ả kích động nói: “Cô có hai tội, thứ nhất, đúng là bố tôi làm sai nhưng ông ấy là bố tôi, cô không được hại bố tôi! Thứ hai, nếu ông ấy bị bắt thật thì tôi không thể thi công chức nữa! Tôi học tập gian khổ nhiều năm như vậy rồi, tại sao chị không thể suy nghĩ đến cảm xúc của tôi, tại sao cứ phải hủy hoại tiền đồ của tôi vậy!”
Ả con gái cưng càng nói càng kích động, lại tát tôi cái nữa.
Tôi yếu ớt nhìn ả, lẩm bẩm nói: “Loại người như cô mà cũng xứng để thi công chức à? Nếu tôi trơ mắt để cô thi được công chức thì đúng là đau thương của xã hội.”
Ả con gái cưng rống giận: “Chị nói cái gì!”
Bà chủ không kiên nhẫn nói: “Con đừng nói lý với nó nữa, nó vốn biết hôm nay con thi đại học nhưng nó vẫn báo án đấy thôi, con nghĩ nó làm vậy để làm gì?”
Ả con gái cưng hỏi: “Để làm gì?”
Bà chủ nói: “Vì để tiện cho việc tăng giá ăn vạ đấy chứ còn gì! Nó chê một trăm nghìn tệ không đủ, nó đòi số tiền lớn hơn nữa!”
Ả con gái cưng hít hà một hơi.
Ả nỉ non: “Một trăm nghìn tệ mà cũng không đủ để thỏa mãn chị ta hả? Người nghèo trên thế giới này đều tràn ngập âm mưu dơ bẩn, thảo nào lại nghèo cả đời, mẹ, chúng ta nên đối phó với chị ta thế nào bây giờ?”
Bà chủ lạnh lùng nói: “Con đừng lo, mẹ sẽ không để tiền đồ của con bị bất cứ ai uy hiếp đâu.”
Đúng lúc ấy quản lý đã trở lại.
Cô ta vừa vào đã nói: “Chị họ, em đã xử lý xong xuôi hết rồi.”
Bà chủ nói: “Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Quản lý nói: “Sẽ không, lúc ấy anh rể sợ tới mức núp ở cửa nghe lén được hết rồi, cô ta chỉ nói địa chỉ chứ chưa nói mình là ai, với cả điện thoại cô ta dùng để báo án là điện thoại công việc của công ty, em đã tìm một người có giọng nói rất giống cô ta, đến lúc đó để người ấy giả mạo là người báo án rồi phối hợp với anh rể.”
Bà chủ cười khẩy: “Vậy thì không thành vấn đề, con gái ngoan đi ăn cơm trước đi, đừng để bụng đói đi thi.”
Ả con gái cưng nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ, mẹ giải quyết được thật chứ?”
“Con đừng lo, mẹ nhất định có thể làm được.”
Lúc này ả con gái cưng mới gật đầu, ả chỉ vào tôi, ác độc nói: “Một đứa làm công thối đừng có chọc giận bọn này, chị không trêu vào được đâu.”
Lúc ả đi ra khỏi ký túc xá còn không quên đóng cửa thật kỹ.
Bà chủ bóp mặt tôi nói: “Muốn được bao nuôi lắm đúng không? Thừa dịp con gái tao thi đại học mày lại gây ra chuyện lớn như vậy, tao biết mày muốn đòi nhiều tiền nhưng mà mày chọc nhầm người rồi.”
Tôi sụp đổ nói: “Tôi chỉ muốn sự công bằng thôi!”
Quản lý lắc đầu nói: “Cô nói dối, người quan tâm đến công bằng thật sẽ không thể nào báo án người bố vào đúng ngày con gái người đấy thi đại học được.”
Bà chủ ừ một cái: “Nói đúng, bởi vậy có thể thấy mày không có lương tâm. Mày mới ngủ một đêm thôi mà, đều là đàn bà cả, mày còn giả vờ ngây thơ cái gì! Nếu con gái tao thi không được tốt thì cả đời này sẽ bị chậm trễ đấy!”
Tôi tức giận hét lên: “Rốt cuộc là các người muốn làm gì? Chẳng lẽ các người muốn giết tôi ư!”
Bà chủ nói: “Không cần giết mày, mày sẽ chết ở trong một tai nạn lao động. Lúc mày đang đi thị sát ở một phân xưởng nào đó mày sẽ bất cẩn cuốn vào thiết bị máy móc, tao sẽ bồi thường cho nhà mày một số tiền kếch xù.”