Chương 1 - Cá Chet Lưới Rách
[FULL] Cá Chet Lưới Rách
Tác giả: Chiết Tam Gia
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Ông chủ hơn năm mươi tuổi uống say.
Thừa dịp tôi ngủ trưa ở ký túc xá, ông ta đã lấy chìa khóa dự phòng xông vào giữ chặt tôi, ép tôi quan hệ với ông ta bằng bạo lực.
Lúc xong việc, ông ta khóc lóc bảo do mình uống nhiều quá thôi, ông ta thật sự rất yêu tôi.
Tôi sụp đổ cầm kéo dọa cho ông ta lùi lại rồi trốn vào WC, khóa trái cửa rồi gọi điện báo nguy với cảnh sát.
Nhưng tôi không chờ được cảnh sát mà lại chờ được bà chủ kéo theo người đá bay cửa WC tôi đang trốn.
Bà ta lao vào vừa nắm tóc tôi vừa tát tôi một cái rõ đau, tức giận mắng to: “Mày hại chết người rồi! Sao mày lại báo án, con gái tao đang thi đại học đấy!”
Tôi bị bà chủ kéo lê dưới đất như một cái chổi lau nhà.
Bà ta càng ra sức tôi càng cảm thấy da đầu mình sắp bị xé rách!
Ngoài bà ta ra thì còn có quản lý và ả con gái cưng nhà bọn họ tới, nhưng mà không thấy ông chủ đâu.
Tôi muốn kêu lên vì đau nhưng tôi còn chưa kịp kêu thảm mà bà chủ còn kích động hơn tôi.
Bà ta khóc lóc kêu la trước cả tôi: “Mày hại chết đứa nhỏ nhà tao rồi, mày làm vậy thì sao con bé đi thi được nữa!”
Ả con gái cưng đứng cạnh, lau nước mắt liên hồi.
Quản lý vội vàng chạy tới vỗ vỗ vai bà chủ an ủi: “Chị họ đừng khóc nữa, em nhìn mà đau lòng, em biết chị trả giá bao nhiêu vì con cái mà. Cảnh sát chưa tới, chúng ta vẫn còn kịp.”
Bà chủ lau nước mắt rồi đột ngột mở túi ra rồi móc một đống tiền mặt và một vỉ thuốc tránh thai ra.
Trên mặt bà ta tràn đầy vẻ chán ghét, bà ta nhét thuốc tránh thai vào miệng tôi như bón cho súc sinh rồi lại tức giận ném tiền vào mặt tôi, rống giận với tôi: “Đủ rồi đúng không! Hủy bỏ vụ án ngay lập tức!”
Mặt tôi nóng rát.
Cũng không biết là do bị bà ta tát hay là bị bà ta đập tiền vào mặt.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn bà chủ.
Một trăm nghìn tệ, để một ông già hơn năm mươi tuổi làm loại chuyện này với tôi.
Trong mắt bọn họ đây là cái giá cho tôn nghiêm của tôi.
(*) Tác giả nói truyện có tham khảo từ thực tế nhưng truyện cũng có nhiều tình tiết bạo lực, mọi người hãy cân nhắc trước khi đọc nhennn
Bà chủ còn tưởng là bà ta đã giải quyết xong vấn đề rồi, bà ta ôm đầu ả con gái cưng khóc lóc: “Cục cưng đừng buồn nữa, đi ăn chút gì đi, còn chuẩn bị cho đợt thi tiếp theo chứ!”
Ả con gái cưng buồn bã nói: “Mẹ à con ăn không vào, con sợ bố có chuyện gì.”
Bà chủ đau lòng nói: “Để con chịu thiệt rồi, mới từng ấy tuổi mà đã phải gánh hết mọi chuyện.”
Ả con gái cưng lau nước mắt, bỗng quay qua nói với tôi: “Cảm ơn chị, chị tự tay hủy hoại bố em ở thời điểm quan trọng nhất cuộc đời em, em chúc chị không chết tử tế!”
Ả quay đầu chạy ra ngoài như phải chịu sự ấm ức cực lớn gì đó.
Bà chủ hung dữ lườm tôi một cái rồi mới vội vàng đuổi theo ả con gái cưng.
Quản lý cũng lau nước mắt, cô ta quay qua nói với tôi: “Ngủ một giấc là có một trăm nghìn tệ trong tay rồi, giờ cô vui chưa? Tôi muốn hỏi lúc cô sung sướng lương tâm của cô có đau không? Cô có biết bà chủ vất vả như thế nào để chăm sóc con cái không!”
Tôi ngơ cả người, nói: “Cô cảm thấy tôi không có lương tâm?”
Quản lý: “Chẳng lẽ cô cảm thấy cô có lương tâm hả? Nói cho cô biết, mọi người đều đã biết hết rồi, giờ đồng nghiệp nào cũng cực kỳ ghét cô, tôi thật sự không hiểu là đứa nhỏ đã làm sai điều gì?”
Tôi hỏi: “Mọi người ghét tôi cái gì cơ?”
Quản lý lạnh lùng nói: “Cô biết rõ hôm nay là ngày thi đại học mà, cô có dám nói cô không nghĩ gì trước khi báo án không?”
Tôi nói: “Chẳng lẽ chỉ vì trẻ con thi đại học mà tôi không được báo án ư?”
Quản lý thở dài: “Cô thật sự không hiểu tình hình gì cả, không có một ai trong số chúng tôi đứng về phía ông chủ nhưng rõ ràng chuyện này có thể giải quyết riêng mà, thế mà cô lại làm to liên lụy tới bà chủ và đứa nhỏ. Chị ấy thì sai ở đâu chứ? Bà ấy cũng chỉ là một người mẹ bất lực mà thôi!”