Chương 3 - Bông Tuyết Tan Mất Rồi

“Tại sao phải dồn ép bản thân đến mức này? Cô có thể quay đầu sửa sai mà! Tô Dạ Tuyết! Chỉ vì không có được tình cảm của tôi mà bất chấp như vậy, đáng không?”

“Đáng không? Ha hahahaha… Đáng không? Tất nhiên là không! Tôi không phải vì anh đâu Dư Sở Ngạn, anh đừng tự dát vàng lên mặt mình như vậy. Chỉ dựa vào anh mà ép tôi tới mức phải tự tử ư? Anh xứng sao?”

Hôm nay cô muốn đem mọi chuyện nói ra hết, không còn vướng bận, không còn nuối tiếc.

“Dư Sở Ngạn! Anh biết không? Tình cảm của tôi dành cho anh đã hoàn toàn vỡ nát từ lâu rồi, tôi thảm hại như bây giờ là tại sao chứ?”

Cô bắt đầu kể.

Đem một nửa sự thật còn lại nói hết.

Tô Dạ Tuyết cô tuy là đại tiểu thư của Tô gia, nhưng từ nhỏ phải sống trong ghẻ lạnh bởi sự thiên vị của chính bố mẹ ruột, họ coi đứa em trai của cô là bảo bối tận tình chăm sóc, bảo vệ, nâng niu, nhưng còn cô, sự tồn tại của cô dường như là một vật cản chướng mắt trong nhà họ. Một nhà ba người họ.

Trong buổi tiệc sinh nhật em trai cưng của cô năm ấy, Tô Dạ Tuyết mới chỉ là một bé gái mười tuổi, an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi ở một góc chứng kiến em trai và bạn bè của nó vui đùa. Sau đó bọn trẻ nghịch ngợm làm đổ một khay rượu, thuỷ tinh văng tung toé, em trai cô bị thương, mà nơi nó ngã khá gần với góc nhỏ cô đang ngồi.

Trước mặt khách khứa bao nhiêu người, mẹ của cô không hỏi xem tình hình thế nào mà trực tiếp cho cô một bạt tai.

Bà ta không nỡ trách con trai cưng dù chỉ là một câu nói nhỏ nhẹ, càng không thể trách móc đám trẻ con kia, vì vậy bà ta trút hết cơn giận lên người cô, nói cô không biết trông chừng em.

Đó là lần đầu tiên Tô Dạ Tuyết xấu hổ và tủi thân như vậy, cô vừa chạy khỏi đại sảnh tiệc vừa lau nước mắt, cô khóc rấm rức vì oan ức, không cam lòng.

Và rồi có một cậu bé xuất hiện, người duy nhất đến an ủi cô, ngay khi hắn xoa đầu cô mỉm cười cô đã ngây người lưu giữ tia ấm áp đó thật lâu, thật lâu cho đến khi hắn dùng những lời lẽ tổn thường nhất của hiện tại để làm tổn thương cô, phá nát đi hình tượng duy mỹ mà cô cất giấu suốt nhiều năm ấy.

Lúc nhỏ hắn đối xử với cô rất tốt, đến nỗi cô muốn mãi mãi chìm đắm trong sự quan tâm độc nhất đó, cô muốn ở bên hắn, muốn níu giữ tất cả những niềm vui và sự yên bình ngắn ngủi.

Thế nhưng hai người không thể mãi mãi ở bên nhau, mà hắn càng không thể mãi mãi tốt với một mình cô, cho đến khi cô phát hiện ra hắn có người mà hắn thật lòng yêu, cô mới biết hóa ra hắn chỉ coi cô là em gái.

Nực cười nhỉ?

Hoá ra tất cả chỉ là sự hiểu lầm, có lẽ lúc đầu cô cũng không thích hắn bằng loại cảm xúc về tình yêu, có lẽ cô chỉ là mến mộ hắn vì hắn là ánh sáng duy nhất trong những ngày tháng tăm tối trong gia đình của chính mình. Chỉ có điều, không biết từ khi nào cô đã yêu hắn, như một thói quen, cô chỉ dành tình cảm, sự quan tâm và ánh nhìn cho một mình hắn, không thể chứa thêm bất kì ai khác.