Chương 4 - Bông Tuyết Tan Mất Rồi
Hắn và cô gái hắn yêu dây dưa ba năm, họ hứa hẹn sau khi tốt nghiệp họ sẽ kết hôn, nhưng lúc đó Tô gia xảy ra chuyện, công ty cần xoay vốn, cần nhà đầu tư, ba cô đã không tiếc bất cứ giá nào để uy hiếp cô phải làm theo những gì ông ta nói, nếu không ông ta thẹn quá hoá giận sẽ tính kế hãm hại Dư Sở Ngạn.
Lấy hắn ra để uy hiếp cô, ông ta thắng rồi, có vẻ như ông ta hiểu khá rõ về đứa con gái mà mình luôn đối xử lạnh nhạt này.
Cô và hắn đã lên giường với nhau, tạo dựng một mối quan hệ đầy thù hận như những gì ông ta mong muốn.
…
Tô gia được cứu, nhưng chính cô lại bị đẩy vào địa ngục, mãi mãi không còn cơ hội quay đầu.
Lúc đó cô mới biết trên đời này thế nào là đau khổ nhất.
Không phải là tận mắt nhìn người mình yêu ở bên cô gái khác, cũng không phải là bị người mình yêu phản bội, mà là tín ngưỡng duy nhất trong lòng cô nói với cô rằng “Cô không nên tồn tại”.
Hắn là người duy nhất quan tâm cô, người duy nhất cho cô động lực và niềm vui trong cuộc sống, người mang lại ánh sáng cho cô… cũng là người huỷ đi tất cả.
Trong những ngày tháng bất cẩn mang thai, cô chịu đựng sự nóng giận của hắn, chịu đựng sự lạnh lẽo giữa căn biệt thự rộng lớn như một cung điện băng giá.
Do hắn thường xuyên nhục mạ cô, cô chịu đủ rồi, không biết là do mang thai hay sao mà tính tình cô trở nên cáu gắt, nóng giận, cô không nhường nhịn nữa mà bắt đầu đấu khẩu với hắn.
Từ đó cuộc tranh cãi giữa hai người chưa bao giờ là kết thúc.
Còn phía Tô gia, ba của cô không ngừng gọi điện hối thúc, đe doạ cô phải tìm cách để Dư Sở Ngạn chịu chi tiền cho Tô gia.
Áp lực đủ đường, tâm lí cô dần xảy ra vấn đề.
Cho đến khi cô hạ sinh đứa con gái đầu lòng.
Cô ôm nó khóc thật lớn, một khắc nào đó cô cũng hoảng hốt nghĩ rằng nó không nên tồn tại, con gái rất khổ, nếu là con trai thì có lẽ nó sẽ sống tốt hơn một chút.
Cứ ngỡ nó là một làn gió mới thổi vào tâm hồn cô, nhưng dường như nó lại là một áp lực hữu hình vừa xuất hiện.
Tính tình của đứa bé này rất tệ, giống như ba của nó, nó không thích cô, cô bế nó quá lâu nó sẽ quấy khóc, nó đối với cô như chứa ác ý.
Tô gia đã thế, Dư Sở Ngạn như vậy mà ngay cả con gái ruột của cô cũng muốn dồn ép cô.
Tô Dạ Tuyết không biết rằng trẻ con hay khóc là chuyện bình thường, tất cả những suy nghĩ trong hai tháng đầu sau sinh kia chỉ do bệnh trầm cảm phát tác.
Mãi đến khi mẹ chồng cô phát hiện và mời một bác sĩ tâm lí đến cô mới có thể bình tĩnh lại, cô nhận ra cuộc sống này không đến nỗi quá mức u ám, nhìn đến đứa trẻ an tĩnh, ngoan ngoãn nằm trong nôi cô mới phát hiện ra nó thực ra cũng rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu.
Cô đã khổ rồi, không thể để con gái mình cũng phải chịu nỗi đau bị ghẻ lạnh!
Những ngày qua, cô dồn hết nhiệt huyết còn lại trong sinh mệnh để chăm sóc con bé.
Rồi đến một đêm kia, tử thần xuất hiện và mang nó đi mất.
Con gái không còn, ba mẹ ruột ghét bỏ, chồng thì nói rằng “… đứa trẻ này ngay từ đầu đã không nên tồn tại… cả cô cũng vậy!”
…
Tô Dạ Tuyết mỉm cười, ánh mắt di chuyển, tầm nhìn của cô bao quát khắp không gian, những tia nắng tinh nghịch đầu tiên đã len lỏi xuống mặt đất, hoa quỳnh cũng lụi tàn, nó héo quắt và rũ hẳn xuống.
Dư Sở Ngạn sững sờ nhìn nụ cười trên môi của cô.
Sao lúc này trông cô lại xinh đẹp, nhu thuận đến thế?
Đã bao lâu rồi hắn không thấy nụ cười này nữa?
Đã bao lâu rồi hai người có thể bĩnh tĩnh nói chuyện như vậy? Mặc dù là chuyện đau đớn đến tận cùng…
“Quên không nói cho anh biết một chuyện, năm đó người hôn anh ở dưới nước chính là em, người kia cũng nhảy xuống nước nhưng em đã đến nhanh hơn… đó là lần đầu tiên anh hôn môi em dịu dàng như vậy!”
Cô nhắm nghiền đôi mắt ngậm nước, mang theo nụ cười thanh thản rời đi.
“Tô Dạ Tuyết! Tô Dạ Tuyết!”
Hắn hốt hoảng nhào đến nhưng thế nào cũng không bắt được.
“Tô Dạ Tuyết! Ý của cô là sao? Tô Dạ Tuyết, đồ nữ nhân xấu xa này!”
Hắn trơ mắt nhìn cô thả mình xuống, trong đầu hắn vì câu nói cuối cùng kia mà kí ức trở nên hỗn loạn.
Nụ hôn dưới nước? Đó chẳng phải là lí do mà hắn yêu người kia sao? Vì thời khắc sợ hãi nhất, được nếm trải hương vị ngọt ngào và rung động từ linh hồn, hắn đã trao cả trái tim mình cho người đó.
Người đó… Người bị hắn ép đến bước đường cùng.
Tô Dạ Tuyết…. Bông tuyết rơi xuống vào ban đêm thuần khiết và đẹp đẽ, chỉ đáng tiếc nó quá mong manh, khi bình minh vừa tới, nó liền biến mất. Bông tuyết chịu tổn thương, tan chảy bởi sự ấm áp mà nó khao khát nhất... đồng thời cũng mang theo trái tim ngây ngốc của hắn cùng vỡ nát.
Hắn hối hận rồi!
Trái tim của hắn đau quá, đau đến mức nghẹn thở.
…
Tôi yêu tiểu thiên sứ đã cứu tôi, người đã trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào dưới hồ nước tối tăm, lạnh lẽo. Đó là người con gái đầu tiên, cũng là người cuối cùng có thể khiến cho trái tim tôi rung động.
Tôi cũng rất căm ghét một người, người mà tôi đã từng bảo vệ, từng quan tâm hết lòng, tôi đã ước rằng cô ấy sẽ có được một cuộc sống vui vẻ, tôi từng nói với cô ấy, người lương thiện cuối cùng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc thôi. Nhưng rồi, tôi cũng từng mong rằng cô ấy không nên tồn tại, cũng từng mắng cô ấy là người phụ nữ xấu xa, phải nhận lấy quả báo, c.h.ết không được tử tế.
Nhưng cuối cùng cô ấy nói với tôi rằng:
“… Năm đó người hôn anh ở dưới nước chính là em, người kia cũng nhảy xuống nước nhưng em đã đến nhanh hơn… đó là lần đầu tiên anh hôn môi em dịu dàng như vậy!”
Dư Sở Ngạn quỳ trước mộ của Tô Dạ Tuyết suốt hai ngày đêm cho đến khi mất đi ý thức.
Có những mối quan hệ đau lòng đến nỗi…
… mất đi rồi mới biết đó là yêu.
Lấy hắn ra để uy hiếp cô, ông ta thắng rồi, có vẻ như ông ta hiểu khá rõ về đứa con gái mà mình luôn đối xử lạnh nhạt này.
Cô và hắn đã lên giường với nhau, tạo dựng một mối quan hệ đầy thù hận như những gì ông ta mong muốn.
…
Tô gia được cứu, nhưng chính cô lại bị đẩy vào địa ngục, mãi mãi không còn cơ hội quay đầu.
Lúc đó cô mới biết trên đời này thế nào là đau khổ nhất.
Không phải là tận mắt nhìn người mình yêu ở bên cô gái khác, cũng không phải là bị người mình yêu phản bội, mà là tín ngưỡng duy nhất trong lòng cô nói với cô rằng “Cô không nên tồn tại”.
Hắn là người duy nhất quan tâm cô, người duy nhất cho cô động lực và niềm vui trong cuộc sống, người mang lại ánh sáng cho cô… cũng là người huỷ đi tất cả.
Trong những ngày tháng bất cẩn mang thai, cô chịu đựng sự nóng giận của hắn, chịu đựng sự lạnh lẽo giữa căn biệt thự rộng lớn như một cung điện băng giá.
Do hắn thường xuyên nhục mạ cô, cô chịu đủ rồi, không biết là do mang thai hay sao mà tính tình cô trở nên cáu gắt, nóng giận, cô không nhường nhịn nữa mà bắt đầu đấu khẩu với hắn.
Từ đó cuộc tranh cãi giữa hai người chưa bao giờ là kết thúc.
Còn phía Tô gia, ba của cô không ngừng gọi điện hối thúc, đe doạ cô phải tìm cách để Dư Sở Ngạn chịu chi tiền cho Tô gia.
Áp lực đủ đường, tâm lí cô dần xảy ra vấn đề.
Cho đến khi cô hạ sinh đứa con gái đầu lòng.
Cô ôm nó khóc thật lớn, một khắc nào đó cô cũng hoảng hốt nghĩ rằng nó không nên tồn tại, con gái rất khổ, nếu là con trai thì có lẽ nó sẽ sống tốt hơn một chút.
Cứ ngỡ nó là một làn gió mới thổi vào tâm hồn cô, nhưng dường như nó lại là một áp lực hữu hình vừa xuất hiện.
Tính tình của đứa bé này rất tệ, giống như ba của nó, nó không thích cô, cô bế nó quá lâu nó sẽ quấy khóc, nó đối với cô như chứa ác ý.
Tô gia đã thế, Dư Sở Ngạn như vậy mà ngay cả con gái ruột của cô cũng muốn dồn ép cô.
Tô Dạ Tuyết không biết rằng trẻ con hay khóc là chuyện bình thường, tất cả những suy nghĩ trong hai tháng đầu sau sinh kia chỉ do bệnh trầm cảm phát tác.
Mãi đến khi mẹ chồng cô phát hiện và mời một bác sĩ tâm lí đến cô mới có thể bình tĩnh lại, cô nhận ra cuộc sống này không đến nỗi quá mức u ám, nhìn đến đứa trẻ an tĩnh, ngoan ngoãn nằm trong nôi cô mới phát hiện ra nó thực ra cũng rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu.
Cô đã khổ rồi, không thể để con gái mình cũng phải chịu nỗi đau bị ghẻ lạnh!
Những ngày qua, cô dồn hết nhiệt huyết còn lại trong sinh mệnh để chăm sóc con bé.
Rồi đến một đêm kia, tử thần xuất hiện và mang nó đi mất.
Con gái không còn, ba mẹ ruột ghét bỏ, chồng thì nói rằng “… đứa trẻ này ngay từ đầu đã không nên tồn tại… cả cô cũng vậy!”
…
Tô Dạ Tuyết mỉm cười, ánh mắt di chuyển, tầm nhìn của cô bao quát khắp không gian, những tia nắng tinh nghịch đầu tiên đã len lỏi xuống mặt đất, hoa quỳnh cũng lụi tàn, nó héo quắt và rũ hẳn xuống.
Dư Sở Ngạn sững sờ nhìn nụ cười trên môi của cô.
Sao lúc này trông cô lại xinh đẹp, nhu thuận đến thế?
Đã bao lâu rồi hắn không thấy nụ cười này nữa?
Đã bao lâu rồi hai người có thể bĩnh tĩnh nói chuyện như vậy? Mặc dù là chuyện đau đớn đến tận cùng…
“Quên không nói cho anh biết một chuyện, năm đó người hôn anh ở dưới nước chính là em, người kia cũng nhảy xuống nước nhưng em đã đến nhanh hơn… đó là lần đầu tiên anh hôn môi em dịu dàng như vậy!”
Cô nhắm nghiền đôi mắt ngậm nước, mang theo nụ cười thanh thản rời đi.
“Tô Dạ Tuyết! Tô Dạ Tuyết!”
Hắn hốt hoảng nhào đến nhưng thế nào cũng không bắt được.
“Tô Dạ Tuyết! Ý của cô là sao? Tô Dạ Tuyết, đồ nữ nhân xấu xa này!”
Hắn trơ mắt nhìn cô thả mình xuống, trong đầu hắn vì câu nói cuối cùng kia mà kí ức trở nên hỗn loạn.
Nụ hôn dưới nước? Đó chẳng phải là lí do mà hắn yêu người kia sao? Vì thời khắc sợ hãi nhất, được nếm trải hương vị ngọt ngào và rung động từ linh hồn, hắn đã trao cả trái tim mình cho người đó.
Người đó… Người bị hắn ép đến bước đường cùng.
Tô Dạ Tuyết…. Bông tuyết rơi xuống vào ban đêm thuần khiết và đẹp đẽ, chỉ đáng tiếc nó quá mong manh, khi bình minh vừa tới, nó liền biến mất. Bông tuyết chịu tổn thương, tan chảy bởi sự ấm áp mà nó khao khát nhất... đồng thời cũng mang theo trái tim ngây ngốc của hắn cùng vỡ nát.
Hắn hối hận rồi!
Trái tim của hắn đau quá, đau đến mức nghẹn thở.
…
Tôi yêu tiểu thiên sứ đã cứu tôi, người đã trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào dưới hồ nước tối tăm, lạnh lẽo. Đó là người con gái đầu tiên, cũng là người cuối cùng có thể khiến cho trái tim tôi rung động.
Tôi cũng rất căm ghét một người, người mà tôi đã từng bảo vệ, từng quan tâm hết lòng, tôi đã ước rằng cô ấy sẽ có được một cuộc sống vui vẻ, tôi từng nói với cô ấy, người lương thiện cuối cùng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc thôi. Nhưng rồi, tôi cũng từng mong rằng cô ấy không nên tồn tại, cũng từng mắng cô ấy là người phụ nữ xấu xa, phải nhận lấy quả báo, c.h.ết không được tử tế.
Nhưng cuối cùng cô ấy nói với tôi rằng:
“… Năm đó người hôn anh ở dưới nước chính là em, người kia cũng nhảy xuống nước nhưng em đã đến nhanh hơn… đó là lần đầu tiên anh hôn môi em dịu dàng như vậy!”
Dư Sở Ngạn quỳ trước mộ của Tô Dạ Tuyết suốt hai ngày đêm cho đến khi mất đi ý thức.
Có những mối quan hệ đau lòng đến nỗi…
… mất đi rồi mới biết đó là yêu.