Chương 2 - Bông Tuyết Tan Mất Rồi

Đương nhiên hắn không cam chịu theo sắp đặt của gia đình mà lấy cô, hắn có người hắn thật lòng yêu, mà người kia cũng yêu hắn.

Thế nhưng người phụ nữ ghê tởm này lại dùng mưu kế, Tô Dạ Tuyết hạ dược hắn, bất chấp tất cả để bò lên giường hắn, để vào được nhà họ Dư với tư cách là thiếu phu nhân.

Cô ta ép hắn phải cưới cô ta, khiến hắn và người yêu chia ly, hắn lạnh nhạt với cô ta thì có gì sai?

Thái độ xa cách của hắn đã thể hiện quá rõ ràng vậy mà Tô Dạ Tuyết lại lấy cái thai trong bụng ra với ý định một nữa trói buộc hắn.

Sao lại có loại người vô liêm sỉ đến nhường này?

Sau khi cô ta hạ sinh ra đứa bẻ kia, địa vị trong gia đình cũng được nâng lên hẳn, ba mẹ hắn ngày càng yêu mến đứa con dâu này.

Còn hắn thì càng thêm chướng mắt.

Trong kí ức của hắn, không có nhiều ấn tượng về cô, đa số thời điểm gặp mặt, cô hắn đều dùng những từ ngữ cay nghiệt nhất, thái độ ác ý nhất để công kích đối phương, nhưng người phụ nữ này lại có sức chịu đựng kiên cường tới mức đáng ngạc nhiên, về sau hắn dứt khoát mặc kệ cô ta, coi sự tồn tại của mẹ con cô ta là không khí, không để tâm thì sẽ không phiền.

Mọi chuyện kéo dài ai cũng mệt mỏi, thẳng đến hai tháng trước khi con của hai người được bốn tháng tuổi, nó bị bệnh, sốt rất cao, mà Tô Dạ Tuyết vì mắc chứng trầm cảm sau sinh nên sinh hoạt không thể so được với người bình thường, cho đến khi cô phát hiện ra đứa con sốt, thì sức sổng của nó đã vô cùng yếu ớt.

Chắc là lúc đó cô ta hoảng loạn lắm, cô ta gọi cho hắn mấy chục cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu nói: “Cô tự mình lo liệu, nó là con của cô kia mà, tôi đâu muốn sinh ra nó, đứa trẻ này ngay từ đầu đã không nên tồn tại… cả cô cũng vậy!”

Câu nói đó hắn đã nói qua vô số lần, Tô Dạ Tuyết chắc cũng phải thuộc lòng rồi, hắn cũng không thấy có gì là quá đáng, vì hai người vẫn luôn đối xử với nhau ác ý như vậy… Nhưng hắn nào biết, một câu nói kia đã đưa đến quyết định của cô ngày hôm nay, nó như một bản án tử mà hắn ban xuống ép cô phải nhận lấy, đau đớn khôn cùng!

Làm gì có ai quen với nỗi đau chứ? Chỉ là vì vết thương quá nhiều nên cô không thể cứ mãi gào khóc mà thôi.

Nhưng một khắc kia, cô thật sự tuyệt vọng.

Hai ngày sau đó, con cô chết.

Mà hắn, đúng là chưa từng xuất hiện.

Đứa trẻ kia là người thân duy nhất của cô, nó mang theo ánh sáng cuối cùng trong mắt cô đi mất.

Tô Dạ Tuyết. Tô Dạ Tuyết…. Bông tuyết rơi xuống vào ban đêm mỏng manh và đánh mất đi sự thuần khiết, khi bình minh vừa tới, nó sẽ tan biến, có ai nhớ đến lúc giáng trần nó đẹp đẽ đến nhường nào?