Chương 1 - Bông Tuyết Tan Mất Rồi
Khi những đoá hoa quỳnh lụi tàn, em sẽ c.h.ết.
Đây là dòng cuối cùng trong bức thư tay tuyệt mệnh mà cô ấy giao cho người hầu gửi đến hắn.
Không ai biết được giây phút ấy hắn đã hoảng hốt và sợ hãi đến nhường nào.
“Tô Dạ Tuyết!” Hắn gầm lên như một con thú dữ, đôi mắt thể hiện rõ sự giận dữ và sắc bén hơn bao giờ hết.
…
“Quản gia! Thiếu phu nhân ở đâu?”
“Thiếu phu nhân đang ở trong phòng nghỉ ngơi thưa thiếu gia…”
Chưa bao giờ ông thấy thiếu gia hấp tấp chạy về nhà như bây giờ, lại càng chưa từng nghe được lời hỏi thăm đến thiếu phu nhân từ trong miệng thiếu gia, quản gia có linh cảm chẳng linh nên cũng vội đuổi theo.
“Nhớ mang theo chìa khoá phòng ngủ của cô ta.”
Khi hắn đẩy cửa xông vào… không có hình bóng của cô, cả căn phòng chìm trong bóng tối, lạnh lẽo và u ám, tất cả mọi thứ đồ đạc đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn phảng phất hương thơm dịu nhẹ quen thuộc.
“Người đâu?”
“Rõ ràng thiếu phu nhân nói cô ấy cảm thấy đau đầu nên đã lên giường nghỉ.”
“Tô Dạ Tuyết! Tô Dạ Tuyết! Cô cút ra đây cho tôi!!”
Hắn chạy trên hành lang của biệt thự rộng lớn sau đó mở từng căn phòng để tìm người, cả một đêm không được nghỉ ngơi, lúc này cặp đồng tử của hắn hằn lên những tia máu, nó như biến thành một cặp huyết đồng của loài dã thú hung ác, rợn người, có thể thấy hắn đang giận dữ đến mức nào.
“Tiện nhân, cô không được c.h.ết! Cô vẫn chưa nếm trải đủ những dày vò của tôi kia mà, cô chưa thể ch.ế.t được! Cút ra đây! Tô Dạ Tuyết! Cô cút ra đây cho tôi! …”
…
Tô Dạ Tuyết đứng trên sân thượng lặng nhìn ánh bình minh dần ló rạng, tuy rằng cô đang ở đoạn cuối của cuộc đời nhưng trong ánh mắt kia không hề có chút sợ hãi mà là hi vọng, chờ mong, khát khao được giải thoát.
Những bông hoa quỳnh do chính tay cô trồng và chăm sóc đang dần mất đi sức sống, cánh hoa rũ xuống trông nó thật mệt mỏi như chính tâm hồn của cô vậy.
Dường như cô đã đứng chờ quá lâu, có lẽ đêm nay hắn không trở về, có lẽ hắn không để ý đến bức thư kia và có lẽ cô sẽ không thể gặp mặt tên đàn ông lạnh lùng ấy lần cuối.
Bàn chân cô hơi chuyển động, cô đã sẵn sàng để mình rơi tự do, vứt bỏ mọi muộn phiền.
“Tô Dạ Tuyết!”
Thật may là hắn đã tới kịp, cô nở nụ cười mãn nguyện.
“Cô ở yên đó cho tôi! Tô Dạ Tuyết…”
…
Dư Sở Ngạn vừa thở dốc vừa nhìn chằm chằm về phía cô, vẻ mặt hung ác.
Người phụ nữ này oán trách, căm hận hắn nên muốn dùng cách này để hành hạ hắn sao? Lấy giá trị cuối cùng của bản thân khiến hắn cả đời này không thể quên đi cô ta?
Quá ti tiện!
…
Cô và hắn là hôn nhân chính trị, mà trước đây giao tình của hai người miễn cưỡng có thể xem như thanh mai trúc mã, nhưng hắn không yêu cô, cô biết điều đó nhưng vẫn cứ béo riết lấy hắn. Tình yêu đâu phải là thứ có thể miễn cưỡng?
Đây là dòng cuối cùng trong bức thư tay tuyệt mệnh mà cô ấy giao cho người hầu gửi đến hắn.
Không ai biết được giây phút ấy hắn đã hoảng hốt và sợ hãi đến nhường nào.
“Tô Dạ Tuyết!” Hắn gầm lên như một con thú dữ, đôi mắt thể hiện rõ sự giận dữ và sắc bén hơn bao giờ hết.
…
“Quản gia! Thiếu phu nhân ở đâu?”
“Thiếu phu nhân đang ở trong phòng nghỉ ngơi thưa thiếu gia…”
Chưa bao giờ ông thấy thiếu gia hấp tấp chạy về nhà như bây giờ, lại càng chưa từng nghe được lời hỏi thăm đến thiếu phu nhân từ trong miệng thiếu gia, quản gia có linh cảm chẳng linh nên cũng vội đuổi theo.
“Nhớ mang theo chìa khoá phòng ngủ của cô ta.”
Khi hắn đẩy cửa xông vào… không có hình bóng của cô, cả căn phòng chìm trong bóng tối, lạnh lẽo và u ám, tất cả mọi thứ đồ đạc đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn phảng phất hương thơm dịu nhẹ quen thuộc.
“Người đâu?”
“Rõ ràng thiếu phu nhân nói cô ấy cảm thấy đau đầu nên đã lên giường nghỉ.”
“Tô Dạ Tuyết! Tô Dạ Tuyết! Cô cút ra đây cho tôi!!”
Hắn chạy trên hành lang của biệt thự rộng lớn sau đó mở từng căn phòng để tìm người, cả một đêm không được nghỉ ngơi, lúc này cặp đồng tử của hắn hằn lên những tia máu, nó như biến thành một cặp huyết đồng của loài dã thú hung ác, rợn người, có thể thấy hắn đang giận dữ đến mức nào.
“Tiện nhân, cô không được c.h.ết! Cô vẫn chưa nếm trải đủ những dày vò của tôi kia mà, cô chưa thể ch.ế.t được! Cút ra đây! Tô Dạ Tuyết! Cô cút ra đây cho tôi! …”
…
Tô Dạ Tuyết đứng trên sân thượng lặng nhìn ánh bình minh dần ló rạng, tuy rằng cô đang ở đoạn cuối của cuộc đời nhưng trong ánh mắt kia không hề có chút sợ hãi mà là hi vọng, chờ mong, khát khao được giải thoát.
Những bông hoa quỳnh do chính tay cô trồng và chăm sóc đang dần mất đi sức sống, cánh hoa rũ xuống trông nó thật mệt mỏi như chính tâm hồn của cô vậy.
Dường như cô đã đứng chờ quá lâu, có lẽ đêm nay hắn không trở về, có lẽ hắn không để ý đến bức thư kia và có lẽ cô sẽ không thể gặp mặt tên đàn ông lạnh lùng ấy lần cuối.
Bàn chân cô hơi chuyển động, cô đã sẵn sàng để mình rơi tự do, vứt bỏ mọi muộn phiền.
“Tô Dạ Tuyết!”
Thật may là hắn đã tới kịp, cô nở nụ cười mãn nguyện.
“Cô ở yên đó cho tôi! Tô Dạ Tuyết…”
…
Dư Sở Ngạn vừa thở dốc vừa nhìn chằm chằm về phía cô, vẻ mặt hung ác.
Người phụ nữ này oán trách, căm hận hắn nên muốn dùng cách này để hành hạ hắn sao? Lấy giá trị cuối cùng của bản thân khiến hắn cả đời này không thể quên đi cô ta?
Quá ti tiện!
…
Cô và hắn là hôn nhân chính trị, mà trước đây giao tình của hai người miễn cưỡng có thể xem như thanh mai trúc mã, nhưng hắn không yêu cô, cô biết điều đó nhưng vẫn cứ béo riết lấy hắn. Tình yêu đâu phải là thứ có thể miễn cưỡng?