Chương 2 - Bóng Lưng Của Ông Nội
4
Mùa hè năm lớp tám, ông nội đến giúp cô trông con.
Bố mẹ chẳng hỏi han gì, liền đưa tôi vào xưởng làm việc.
Thật ra, thành tích học tập của tôi luôn rất tốt.
Nếu lúc thi không bị “băng huyết”, tôi có thể vào top 10 của khối.
Nhưng bố mẹ chưa bao giờ quan tâm, thậm chí chưa từng hỏi tôi thi thế nào.
Hồi tiểu học, có lần giáo viên hỏi tôi: “Lớn lên em muốn làm gì?”
Tôi thực tế đáp: “Làm công nhân với bố.”
Buồn cười không?
Đó chính là ước mơ của tôi khi mới bảy tám tuổi.
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình sẽ giống bố mẹ, giống những cô gái khác trong làng.
Nhưng công việc trong xưởng lại khác xa những gì tôi tưởng tượng.
Xưởng của bố mẹ làm quần áo.
Tôi là người mới, được phân việc đơn giản nhất là cắt chỉ thừa.
Rất nhiều thương hiệu quần áo thực chất đều do nhà máy gia công rồi dán nhãn.
Có thương hiệu yêu cầu rất khắt khe, không được có chỉ thừa.
Cắt chỉ một chiếc áo, được ba xu.
Tôi tay chân chậm, xưởng lại gấp giao hàng, quản đốc cứ giục tôi liên tục.
Mẹ cũng quát tôi qua khe tay áo: “Làm nhanh lên, có phải đang thêu hoa không?”
Xưởng có nhiều cặp vợ chồng cùng đi làm.
Họ mang theo con nhỏ hai ba tuổi.
Bọn trẻ chạy nhảy trên nền xi măng ngoài xưởng.
Tối đến, chúng ngủ trên bìa cứng, đợi cha mẹ tan ca rồi bế về phòng trọ.
Hôm đó, tôi làm đến bốn giờ sáng mới xong việc.
Cánh tay mỏi nhừ, ngón tay cứng đờ.
Ra khỏi xưởng, trời đã rạng sáng.
Thành phố đang thức dậy, còn tôi, chưa được ngủ.
Chỉ chợp mắt chưa đến ba tiếng, lại bị bố mẹ gọi dậy đi làm.
Nhiều công nhân vì vài xu tiền lương mà cãi nhau ầm ĩ với kế toán chấm công.
Tiếng máy móc ầm ầm, mồ hôi chảy ròng ròng, bụi vải bay tứ tung, giọng quát tháo của quản đốc chói tai.
Còn có…
Dòng máu dưới cơ thế tôi không ngừng chảy, lượng máu như không bao giờ dứt.
Tất cả trộn lẫn vào nhau, như dòng nham thạch đặc quánh, từng chút từng chút nuốt chửng lấy tôi.
Cuộc sống như thế này, là một loại tuyệt vọng có thể nhìn thấy tận cùng.
Một buổi chiều hơn một tháng sau, khách hàng đến kiểm tra.
Quản đốc cúi đầu khúm núm tiếp đón.
Người phụ nữ dẫn đầu khoảng ba mươi tuổi, trang điểm tinh tế, mặc bộ đồ công sở màu xám nhạt, mang giày cao gót.
Đi ngang qua tôi, chị ấy dừng lại, hơi cúi xuống hỏi:
“Em bao nhiêu tuổi?”
“18!”
Tôi mượn chứng minh thư người khác vào làm, không thể nói thật.
Lúc đi vệ sinh, tôi thấy chị ấy đang đứng dưới gốc cây hút thuốc.
Thấy tôi ra, chị ấy vội dập thuốc, nhướn mày:
“Em chưa đủ 15 phải không?”
5
“Nghe chị khuyên một câu, nếu còn có thể đi học, thì bằng mọi giá phải quay về học tiếp!”
“Chị trước đây cũng từng làm công nhân trong xưởng!”
Rất nhanh, lãnh đạo trong xưởng tìm đến, chị ấy lên chiếc xe hơi sáng loáng rồi rời đi.
Nhiều năm sau, tôi mới biết chiếc xe bốn vòng tròn đó là Audi.
Hôm đó, máy móc trong xưởng bị trục trặc, hiếm hoi được tan ca sớm.
Bố mẹ dẫn tôi và em trai đi dạo phố.
Mẹ cãi nhau với nhân viên bán vé trên xe buýt, nhất quyết nói tôi chưa đến mười tuổi, không chịu trả tiền vé.
Mọi người trên xe đều nhìn chúng tôi, tôi chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống, kéo tay mẹ:
“Mẹ, con tự trả tiền vé được mà, con sắp có lương rồi.”
Sau đó, mẹ mắng tôi suốt dọc đường.
Mắng tôi lãng phí tiền, mắng tôi không biết điều, mắng tôi là thứ vô dụng.
Lúc ấy, nỗi sợ hãi sâu thẳm tràn ngập trong tôi.
Nếu tôi tiếp tục ở lại đây, năm năm nữa, mười năm nữa, hai mươi năm nữa, tôi có trở thành một người giống mẹ không?
Xuống xe buýt, tôi nói với bố mẹ:
“Con muốn quay lại học.”
“Con muốn học cấp ba, con muốn thi đại học!”
Tháng tám, trời nóng như đổ lửa.
Mẹ kéo tay đứa em không nghe lời, trút giận lên tôi:
“Mày điên rồi hả?”
“Nhìn lại cái thân thể của mày xem, ba ngày ốm hai ngày đau, học cái gì mà học?”
“Tốt nhất là mày bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!”
Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.
Ý nghĩ này một khi đã nảy sinh, giống như bèo nước mùa hè, lan tràn khắp nơi, không thể cắt đứt.
Chỉ còn ba ngày nữa là nhập học.
Bố mẹ tức giận, bỏ tôi lại trên phố đi bộ rồi lên xe về quê.
Tôi không có tiền, men theo con đường cũ mà đi bộ trở về.
Khát quá.
Môi tôi khô nứt.
Đói quá.
Bụng tôi như có trống đang gõ.
Mệt quá.
Máu hình như lại chảy, nhưng tôi chẳng còn sức mà để ý.
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần phủ kín.
Con đường nơi đất khách quê người dường như vô tận.
Bỏ cuộc đi.
Cầu xin họ đi.
Chỉ để đổi lấy một chút tình thương mỏng manh của bố mẹ.
Chỉ để có một ngụm nước, một bữa cơm.
Đúng lúc tôi gần như tuyệt vọng, phía xa xa, tôi thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc.
Tôi sợ mình nhìn nhầm, vội dụi mắt.
Bóng dáng ấy chạy vội về phía tôi, gọi tên tôi: “Linh Linh…”
6
Là ông nội!
Thật sự là ông nội!
Tóc ông rối bù, khuôn mặt dính đầy bụi, một chiếc dép bị rơi mất, cái bao phân trên lưng cũng đã rớt nhưng ông chẳng màng nhặt lại.
Ông cứ thế lao đến bên tôi, đỡ lấy tôi đang kiệt sức:
“Linh Linh, cuối cùng ông cũng tìm được cháu rồi!”
Ông chỉ biết vài chữ.
Nơi xa nhất ông từng đến là thị trấn.
Ông chưa từng đi tàu hỏa, cũng không biết nói tiếng phổ thông.
Nhưng chính con người như vậy…
Đã một mình lên đường, vượt qua hơn 500 cây số, mang theo bao phân trên lưng, trong biển người mênh mông, kéo tôi lên khỏi vực thẳm.
Ông dẫn tôi đi ăn mì.
Chỉ gọi một bát.
“Cháu ăn đi, ông không đói.”
Tôi ăn được nửa bát, đặt đũa xuống:
“Ông ơi, cháu không có khẩu vị.”
Ông kéo bát về phía mình, ăn một hơi hết sạch, uống cạn cả nước súp:
“Không thể lãng phí lương thực.”
Ông cãi nhau một trận lớn với bố mẹ tôi.
Cuối cùng, ông nói:
“Các người không có tiền, vậy tôi sẽ lo!
Chỉ cần tôi còn sống một ngày, Linh Linh sẽ còn được đi học một ngày!”
Sáng hôm sau, ông vác cuốc tiễn tôi đến trường.
Trước khi đi, ông uống nửa ly rượu.
Tôi nghĩ ông sẽ đem cuốc đi mài lại.
Nhưng không, ông gọi giáo viên dạy Ngữ Văn ra ngoài.
Dưới gốc cây long não trên sân thể dục, ông nội cao 1m65 không chút sợ hãi giơ cao cây cuốc, đối mặt với thầy giáo cao hơn 1m80:
“Nếu cậu còn dám động tay động chân với cháu gái tôi, tôi sẽ đào ch,et cậu!”
“Đào cậu rồi, tôi sẽ đào cả thằng con trai tám tuổi của cậu nữa!”
“Tôi đã một chân bước vào quan tài rồi, tôi chẳng còn gì để sợ!”
Đôi mắt ông đỏ ngầu, bên trong chứa đầy sát khí.
Như một con ác quỷ điên cuồng.
Nhưng với tôi, ông là thiên thần bảo vệ.
Thầy giáo Ngữ Văn tái mặt, liên tục cam đoan sẽ không dám nữa.
Ông nội thu lại cây cuốc, vác lên vai.
Ông lại trở về dáng vẻ ông lão gầy gò như xưa.
Tôi tiễn ông ra cổng trường, ông quay lại nói với tôi:
“Sau này nếu hắn còn dám bắt nạt cháu, cứ nói với ông, ông sẽ bảo vệ cháu!”
Tôi gật đầu thật mạnh, cố gắng kiềm nước mắt không cho rơi xuống.
Thầy giáo Ngữ Văn thật sự bị dọa sợ.
Từ đó về sau, ông ta giữ khoảng cách với tôi, lớp trưởng môn cũng đổi thành con trai.
Ngoài việc mỗi tuần mang gà đen cho tôi, ông nội còn đi khắp nơi tìm các bài thuốc dân gian.
Nấu xong thì đổ vào bình giữ nhiệt, đạp xe hơn một giờ đồng hồ, mang đến cho tôi uống.
Những thứ thuốc đó, không cái nào là không đắng.
Uống xong, ông sẽ đưa cho tôi vài viên kẹo bạc hà.
Những viên kẹo màu be hình thoi, bề mặt phủ một lớp đường trắng.
Vừa ngọt, vừa mát.
Là loại kẹo ngon nhất tôi từng ăn.
Giờ nghĩ lại, năm lớp chín là quãng thời gian tôi cố gắng nhất trong đời.
Có lẽ là nhờ các bài thuốc của ông nội có tác dụng, hoặc có lẽ ông trời thương hại tôi.
Năm lớp chín, kỳ kinh nguyệt của tôi tương đối ổn định.
Dù mỗi lần vẫn kéo dài hơn mười ngày, nhưng chỉ phải tiêm cầm máu ba lần.
Hơn nữa, hầu như không còn làm bẩn quần nữa.
Mỗi tuần hai con gà đen ăn vào, mặt tôi cũng có chút hồng hào.
Ngay cả Lý An cũng nhận xét:
“Bành Linh, hình như cậu mập lên rồi đấy.”
Cậu ấy đưa tay đo thử:
“Cũng cao lên rồi, sắp đến vai tớ rồi.”
7
Lúc đó, tôi là cô gái nhỏ con nhất lớp.
Lý An luôn nói cậu ấy có thể nhấc bổng tôi chỉ bằng một tay.
Nhờ có tinh thần tốt hơn, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến thế, cộng thêm không còn lo lắng sợ hãi bị quấy rối, hiệu suất học tập của tôi cũng cải thiện rõ rệt.
Kỳ thi giữa kỳ, tôi đứng thứ năm toàn khối.
Đây là thành tích mà trước đây tôi chưa từng đạt được.
Nhưng tôi vẫn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình vẫn còn ở trong xưởng may.
Bị đống quần áo đầy chỉ thừa quấn chặt lấy.
Tôi cắt, cắt mãi… nhưng chỉ thừa cứ càng ngày càng nhiều.
Mỗi lần tỉnh dậy, tôi đều hoang mang.
Không biết việc tôi tiếp tục đi học bây giờ, là thật hay là mơ?
Nhưng có một điều tôi hiểu rất rõ.
Chỉ cần tôi lơ là, chỉ cần tôi tụt lại phía sau, những sợi chỉ thừa không bao giờ cắt hết kia sẽ là cuộc đời mà tôi không bao giờ thoát ra được.
Mỗi ngày, trường tắt đèn lúc 10 giờ rưỡi, chuông thức dậy reo lúc 6 giờ rưỡi.
Tôi luôn ngủ lúc 11 giờ rưỡi, dậy lúc 5 giờ rưỡi.
Mùa hè trời sáng sớm, ánh sáng đủ để đọc sách.
Nhưng sang thu thì không.
May mắn là, đèn trước cửa nhà vệ sinh sáng cả đêm.
Dù mùi trong đó khó chịu, nhưng ít ra cũng giúp tôi tỉnh táo.
Ban đầu, Tiểu Địch học cùng tôi.
Nhưng sau một tuần, cô ấy không trụ nổi nữa.
“Tớ buồn ngủ ch,et đi được, tớ phải đi ngủ đây.”
Tôi kéo cô ấy lại: “Cậu không muốn học cấp ba, không muốn vào đại học sao?”
Cô ấy ngáp dài: “Mai, mai tớ sẽ cố gắng lại.”
Nhưng ngày mai, cô ấy vẫn không thể kiên trì được.