Chương 2 - Bóng Đen Trong Hầu Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội và đáng thương: “Phu quân, thân thể này của thiếp không biết còn chống đỡ được bao lâu, giờ thiếp chỉ muốn một lòng một dạ cầu phúc cho chàng và muội muội, cầu Bồ Tát phù hộ cho hai người.”

Ta chắp tay, làm ra vẻ thành kính.

“Thiếp cắt giảm chi tiêu, chuyển khỏi chủ viện, không quản việc đời, đều là để tích lũy phúc báo. Chẳng lẽ phu quân không hy vọng thiếp tích thêm chút phúc đức cho chàng sao?”

Một tràng lời lẽ không chê vào đâu được, chặn đứng mọi lời chất vấn của hắn. Hắn mà phản đối tức là không muốn ta cầu phúc cho hắn, là đẩy ta vào chỗ bất nhân bất nghĩa.

Nắm tay Phó Cẩn Ngôn trong ống tay áo siết rồi lại thả, thả rồi lại siết, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng thốt ra mấy chữ: “…Tùy nàng.”

Hắn phất tay áo bỏ đi.

Lâm Uyển nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi trong phủ.

Phấn son cao cấp nàng ta thường dùng, được thay bằng loại kém hơn. Yến sào nàng ta nhất định phải ăn mỗi ngày, cũng chỉ còn lại một chén cách ba ngày.

Nàng ta xông đến Tịnh Tâm Viện của ta, giận tím mặt: “Thẩm Thanh Hoan! Ngươi có ý gì?”

Ta đang ngồi bên cửa sổ, thong thả chép kinh Phật, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: “Muội muội nói gì, ta không hiểu. Chi tiêu trong phủ, giờ đều do phu quân quản lý, liên quan gì đến ta?”

“Ngươi!” Nàng ta tức nghẹn: “Ngươi đừng tưởng ta không biết là ngươi đã nói gì với biểu ca, ngươi chính là ghen tị biểu ca đối tốt với ta!”

Ta cuối cùng cũng đặt bút xuống, ngước mắt nhìn nàng ta, mỉm cười nhàn nhạt: “Muội muội, hiện giờ phu quân đang lo lắng vì bệnh tình của muội, người nhà chúng ta càng nên tiết kiệm chi tiêu, gánh vác nỗi lo cùng phu quân, chứ không nên chỉ biết đòi hỏi, tăng thêm gánh nặng cho chàng.”

“Đó mới là bổn phận làm vợ, làm em. Muội muội, muội nói có đúng không?”

Lâm Uyển bị lời lẽ hiền lương của ta làm cho á khẩu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ gay như gan heo.

Không làm khó được ta trong phủ, nàng ta bắt đầu giở trò ngoài kia.

Chỉ vài ngày, trong giới quý phụ kinh thành đã bắt đầu lan truyền những lời đồn đại. Rằng Hầu tước phu nhân ghen tuông ghê gớm, vì Hầu gia thương xót biểu muội bệnh yếu liền bạc đãi nàng ấy, thậm chí đuổi ra khỏi chủ viện, cắt xén chi tiêu, thật sự làm mất thể diện của chủ mẫu.

Thủ đoạn của Lâm Uyển, y hệt kiếp trước. Nàng ta luôn dùng thái độ vô tội nhất, để giành lấy sự đồng tình của tất cả mọi người.

Những lời này tự nhiên cũng truyền đến tai An Viễn Hầu lão phu nhân, mẹ của Phó Cẩn Ngôn.

Lão phu nhân xưa nay không ưa ta, dâu trưởng xuất thân con nhà buôn, nhưng lại thương yêu cô cháu gái Lâm Uyển của thân thích hoàng thương đến tận xương tủy. Bà ta lập tức sai người gọi ta đến Phúc An Đường.

Ta vừa bước vào, một chén trà lướt qua má ta, rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Thẩm thị! Ta nghe nói ngươi bạc đãi Uyển Uyển? Gan ngươi lớn lắm!” Lão phu nhân ngồi ở vị trí trên cao, mặt đầy giận dữ: “Phủ Phó gia ta thiếu nó một miếng ăn, hay thiếu nó một mảnh mặc? Đồ đê tiện ghen tuông!”

Ta không tranh cãi, cũng không sợ hãi. Ta chỉ bình tĩnh đi đến giữa sảnh, quỳ xuống trước mặt bà một cách đoan chính: “Mẹ bớt giận.”

Giọng ta đều đều, nhưng mang theo chút run rẩy yếu ớt của người bệnh: “Tuy con dâu không còn quản trung quỹ, nhưng nghe nói chi tiêu trong phủ hiện giờ tiết kiệm, lòng vô cùng an ủi.”

Lão phu nhân bị câu mở lời bất ngờ này của ta làm cho ngây người, cơn giận nghẹn lại trong lồng ngực: “Ngươi… ngươi an ủi cái gì?”

4

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bà ta, ánh mắt trong sáng mà khẩn thiết: “Con dâu an ủi vì phu quân cuối cùng cũng thấu hiểu nỗi khó khăn khi quán xuyến gia đình. Chàng vì việc nước mà lao lực, lại còn lo lắng cho bệnh tình của muội muội. Nếu con dâu không thể giúp chàng gánh vác nỗi lo trong nội trạch, trái lại còn để phủ lãng phí xa hoa, rước lấy tiếng kiêu căng dâm dật, chẳng phải là đẩy phu quân vào chỗ bất nhân bất nghĩa sao?”

“Người ngoài sẽ bàn tán thế nào? Họ sẽ nói, Phó gia cưng chiều biểu thân, bạc đãi thê tử. Chính thất còn đang bệnh ho ra máu, mà biểu tiểu thư vẫn cứ xa hoa vô độ. Điều này đối với quan danh của phu quân, đối với trăm năm danh dự của Phó gia, tổn hại biết chừng nào?”

“Vì vậy, dù việc tiết kiệm trong phủ hiện giờ không phải do đích thân con dâu làm, nhưng con dâu hoàn toàn tán thành. Nếu vì thế mà khiến mẹ và muội muội chịu uất ức, mọi lời dị nghị, con dâu xin một mình gánh chịu!”

Ta nói từng chữ khẩn thiết, đanh thép: “Bởi vì hành động này, không phải vì tư lợi cá nhân, mà là để giữ gìn thanh danh của phu quân, giữ gìn danh vọng của Phó gia đó, mẹ!”

Mỗi chữ, đều đánh mạnh vào lòng lão phu nhân.

Điều bà ta quan tâm nhất, chính là vinh quang của Phó gia và tiền đồ của Phó Cẩn Ngôn. Lời nói này của ta, đã nâng ân oán cá nhân lên tầm danh dự gia tộc.

Bà ta bị ta làm cho cứng họng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng không thể phản bác một lời nào.

“Ngươi… ngươi cái đồ miệng lưỡi sắc bén…” Cuối cùng bà ta chỉ có thể hậm hực phất tay áo: “Thôi đi! Chuyện này tạm gác lại!”

Lâm Uyển trốn sau bình phong, nghe rõ mồn một tất cả. Nàng ta không ngờ, ta lại có thể khiến lão phu nhân không nói được lời nào.

Thấy một kế không thành, nàng ta dứt khoát hạ quyết tâm, tung ra sát chiêu cuối cùng.

Nàng ta thay một bộ quần áo đơn sắc, không trang điểm phấn son, lén lút vào cung, cầu kiến biểu cô mẫu của mình, Ninh Quý Phi, người được Thánh Thượng sủng ái nhất hiện giờ.

Trước mặt Ninh Quý Phi, nàng ta khóc đến ruột gan đứt đoạn: “Cô mẫu, người phải làm chủ cho Uyển Uyển!”

Nàng ta không nói ta bạc đãi nàng, ngược lại còn nói ta vô cùng đáng thương:

“Biểu tẩu nàng ấy… nàng ấy sắp không qua khỏi rồi. Nàng ấy ngày ngày ho ra máu, nhưng vẫn dùng bệnh tật này để ràng buộc biểu ca. Biểu ca lòng thiện, niệm tình xưa, bị nàng ấy kéo lùi đến mức tâm lực kiệt quệ, người cũng gầy rộc đi một vòng.”

“Nàng ấy không chịu đi Giang Nam, cứ bắt biểu ca phải đi cùng. Nhưng biểu ca đang gánh vác trọng trách Hoàng Thượng giao phó, làm sao có thể rời kinh? Cứ thế này, thân thể biểu ca cũng sẽ bị hủy hoại mất! Chàng còn làm sao thay Hoàng Thượng gánh vác việc nước đây?”

Một tràng lời lẽ, đã khắc họa ta thành một kẻ tai họa, cậy bệnh làm nũng, kéo lùi công thần.

Hai ngày sau, một đạo thánh chỉ uy nghiêm giáng xuống An Viễn Hầu phủ. Cả phủ trên dưới quỳ rạp xuống đất.

Người đến tuyên chỉ, là Lý công công, thái giám được Ninh Quý Phi sủng ái nhất.

Hắn mở cuộn chiếu chỉ màu vàng rực, giọng the thé: “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết. Nay nghe tin An Viễn Hầu phu nhân Thẩm thị, hiền lương thục đức, xứng làm gương mẫu. Song thân mắc bệnh nặng, cần tĩnh tâm điều dưỡng, không nên tiếp tục lao tâm vào việc tục trong phủ. Trẫm lòng rất thương xót, đặc ân chuẩn cho nàng đến biệt viện Hoàng gia ‘Tịnh Hư Viên’ ở Giang Nam tịnh dưỡng. An Viễn Hầu Phó Cẩn Ngôn, công vụ bề bộn, trung thành vì nước, không được tự tiện rời kinh thành. Biểu muội Lâm thị Uyển Uyển, ôn nhu khả nhân, thông tuệ mẫn đạt, cho phép tạm thời thay quyền quản lý các việc chung trong phủ, để an ủi nỗi vất vả của Hầu tước. Khâm thử!”

Đạo thánh chỉ này, chữ chữ như đâm vào tim.

Nó tước đoạt ta khỏi vị trí Hầu tước phu nhân, đưa đến một nơi gọi là “tịnh dưỡng”, nhưng thực chất là “lưu đày”. Lại còn dùng một cách thức gần như được triều đình công nhận, đưa Lâm Uyển lên vị trí nữ chủ nhân Hầu phủ.

Đây là bi kịch tái diễn của kiếp trước, thậm chí còn đến nhanh hơn, tàn nhẫn hơn.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào ta, có người thương hại, có kẻ hả hê.

Phó Cẩn Ngôn quỳ bên cạnh ta, trên mặt là biểu cảm phức tạp ta không thể hiểu, có áy náy, có giải thoát, còn có một tia phiền muộn khó nhận ra.

Hắn đỡ ta dậy, giọng nói hạ thấp, như một sự ban ơn: “Thanh Hoan, nàng xem, ngay cả Hoàng Thượng cũng thương xót thân thể nàng. Chuyến này xuống Giang Nam, nàng nhất định phải an tâm dưỡng bệnh. Việc nhà… có ta lo, nàng yên lòng.”

Ta ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt hắn. Không khóc, không la, thậm chí không có một chút oán hận.

Ta chỉ nở với hắn một nụ cười hoàn hảo, hiền lương thục đức, rồi khẽ cúi người, động tác duyên dáng không chê vào đâu được: “Thần phụ khấu tạ thánh ân.”

Ta ngừng lại, đúng lúc hắn tưởng mọi việc đã kết thúc, ta dùng giọng điệu ngây thơ, tò mò, nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ là… phu quân có biết, Tịnh Hư Viên, biệt viện Hoàng gia ở Giang Nam này, trong dân gian còn có một tên gọi khác không?”

5

Phó Cẩn Ngôn lộ vẻ mờ mịt: “Tên gọi gì?”

Nụ cười trên mặt ta càng sâu hơn, nhưng không chạm đến đáy mắt: “Dân gian đều gọi nó là ‘Lãnh Vân Am’.”

Giọng ta không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào tai hắn.

“Nghe nói những phế phi thất sủng của triều trước, cuối cùng đều bị đưa đến đó, sống hết quãng đời còn lại. Hoàng Thượng anh minh, chắc là sợ thiếp một mình ở Giang Nam cô quạnh, nên đặc biệt tìm cho thiếp vài tỷ muội triều trước bầu bạn.”

Lãnh Vân Am.

Sắc mặt Phó Cẩn Ngôn tái đi trong khoảnh khắc.

Hắn không hề hay biết.

Hắn vạn lần không ngờ, nơi “tịnh dưỡng” mà Lâm Uyển và Ninh Quý Phi chọn cho ta, lại là một nơi chẳng khác gì lãnh cung.

Nhưng thánh chỉ đã ban, quân vô hý ngôn. Hắn nhìn ta, môi mấp máy nhưng không thốt được một lời.

Ta không nhìn hắn nữa, quay về Tịnh Tâm Viện.

Động tác của ta rất nhanh, không hề dây dưa. Ta mang theo tất cả của cải trong của hồi môn, còn mang theo một cuốn sổ riêng mẹ ta để lại.

Ta còn lén lút dò hỏi tung tích vài cố bộc thân tín nhất của cha ta năm xưa, nếu kinh thành còn người đáng tin, chuyến đi này có lẽ sẽ có chuyển biến.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)