Chương 9 - Bí Mật Sau Cánh Cửa
“Có ai khác bất mãn với giáo sư không?”
Tô Cẩn suy nghĩ rồi đáp:
“Có. Nhưng rất nguy hiểm. Đó là một nhóm ‘thí nghiệm thất bại’, bị giáo sư vứt bỏ, sau đó tự lập thành tổ chức kháng chiến.”
“Dẫn em tới gặp họ,” tôi nói.
“Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Chúng tôi đến hệ thống cống ngầm trong thành phố — nơi trú ẩn của nhóm phản kháng.
Người đứng đầu là một người đàn ông tên là Lão K.
Cơ thể ông ta bị biến dạng nghiêm trọng do thất bại trong thí nghiệm gene.
“Bọn tôi biết cô,” Lão K nói bằng giọng khàn khàn.
“Cô là tác phẩm hoàn hảo nhất của giáo sư. Tại sao lại giúp bọn tôi?”
“Vì tôi cũng như mọi người,” tôi nhìn thẳng vào mắt ông.
“Cũng là vật thí nghiệm của hắn.
Và tôi có cách giúp tất cả chúng ta quay lại như cũ.”
Tôi trình bày khả năng tiên đoán tương lai của mình, rồi đưa ra một kế hoạch táo bạo:
xâm nhập vào máy chủ trung tâm của Bình Minh, giải phóng toàn bộ dữ liệu thí nghiệm, phơi bày sự thật trước toàn thế giới.
“Điên rồ thật đấy…”
Lão K nói.
“Nhưng chúng tôi lại rất thích những kế hoạch điên rồ như vậy.”
12
Tại căn cứ của tổ chức phản kháng, tôi bắt đầu thường xuyên sử dụng năng lực tiên đoán để lên kế hoạch đột nhập.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra cái giá phải trả cho sức mạnh đó — sau mỗi lần sử dụng, tôi đều bị đau đầu dữ dội, mắt mờ, thậm chí còn bị mất trí nhớ tạm thời.
“Đó là dấu hiệu quá tải gene,” Lão K nói.
“Cơ thể em không chịu nổi việc sử dụng năng lực liên tục như vậy.”
Ông đưa cho tôi một ống thuốc màu xanh lam:
“Đây là thuốc ức chế bọn tôi tự điều chế. Nó có thể giúp giảm triệu chứng, nhưng tạm thời sẽ làm yếu đi năng lực của em.”
Tôi do dự một lúc, rồi vẫn nhận lấy. Bây giờ không phải lúc để cố chấp — tôi cần giữ đầu óc tỉnh táo để lập kế hoạch.
Sau ba ngày chuẩn bị, chúng tôi thành lập một đội đặc nhiệm gồm năm người.
Ngoài tôi và Tô Cẩn, còn có:
– “Bóng Ma”: chuyên về công nghệ và hack hệ thống.
– “Tắc Kè”: có khả năng thay đổi diện mạo.
– “Xe Tăng”: sức mạnh cơ bắp vượt trội.
Máy chủ trung tâm của tổ chức Bình Minh nằm dưới tầng hầm một tòa nhà chọc trời ở trung tâm thành phố.
Nơi đó có hệ thống an ninh hiện đại nhất, nhưng chúng tôi đã tìm được một điểm sơ hở.
Đêm hành động, cả nhóm cải trang thành đội sửa chữa kỹ thuật để đột nhập tòa nhà.
Tắc Kè biến hình thành quản lý an ninh, dễ dàng vượt qua hệ thống nhận diện.
“Nhớ kỹ,” tôi thì thầm, “chúng ta chỉ có 15 phút. Một khi báo động vang lên, cả tòa nhà sẽ bị phong tỏa.”
Chúng tôi thuận lợi đến được cửa tầng hầm. Bóng Ma bắt đầu phá khóa điện tử, còn tôi liên tục dùng năng lực tiên đoán để né các tổ tuần tra.
Đột nhiên, một tương lai kinh hoàng hiện ra trước mắt tôi — cả nhóm bị bao vây, ai cũng trúng đạn và tử vong.
Tôi lập tức điều chỉnh kế hoạch, dẫn cả nhóm vòng qua lối đi khác.
“Làm sao em biết ở kia có phục kích?”
Xe Tăng thì thầm hỏi.
“Linh cảm.”
Tôi đáp gọn.
Bây giờ chưa phải lúc để giải thích.
Cuối cùng, chúng tôi vào được phòng máy chủ. Bóng Ma bắt đầu kết nối thiết bị và tải dữ liệu.
Tôi đứng gác ở cửa, liên tục tiên đoán các tình huống, chỉ dẫn cả nhóm tránh khỏi mọi nguy hiểm.
Nhưng rồi… tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim mình thắt lại —
Tô Cẩn lặng lẽ rút súng, chĩa thẳng vào lưng tôi.
Tôi lập tức quay người lại, bắt gặp đúng khoảnh khắc cô ấy giơ súng lên.
Ánh mắt cô lạnh tanh, hoàn toàn không giống người đồng đội mà tôi từng tin tưởng.
“Xin lỗi,” cô nói.
“Nhưng tôi buộc phải làm vậy.”
Lúc này tôi mới hiểu vì sao giáo sư luôn lần ra được dấu vết của chúng tôi —
Tô Cẩn… từ đầu đến cuối… vẫn là người của hắn.
13
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Tô Cẩn, trong đầu lướt nhanh hàng loạt dòng thời gian.
Nhưng lần này, tất cả đều dẫn đến cùng một kết cục — cái chết.
“Tại sao?”
Tôi khó nhọc hỏi.
Khuôn mặt Tô Cẩn thoáng hiện vẻ đau khổ:
“Vì em gái tôi đang nằm trong tay bọn chúng. Giáo sư hứa… chỉ cần tôi đưa cô quay lại, hắn sẽ thả con bé.”
Tôi chợt hiểu ra:
“Em gái chị cũng là vật thí nghiệm?”
Cô khẽ gật đầu, bàn tay cầm súng khẽ run:
“Con bé bị giam ở tổng bộ của Bình Minh. Tôi không còn lựa chọn nào khác…”
Đúng lúc đó, tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng mới trào lên từ bên trong.
Khung cảnh trước mắt tôi bất ngờ mở rộng — không chỉ là tương lai, mà cả quá khứ cũng hiện lên rõ ràng.
Tôi thấy được em gái của Tô Cẩn.
Thấy nơi cô ấy từng bị giam giữ.
Và cả kế hoạch thật sự của giáo sư…
“Chị bị lừa rồi,” tôi nói.
“Em gái chị… đã chết từ ba năm trước. Giáo sư dùng hologram để lừa chị.”
Tay Tô Cẩn run dữ dội hơn:
“Không… không thể nào…”
“Tôi có thể chứng minh.”