Chương 10 - Bí Mật Sau Cánh Cửa
Tôi nhắm mắt, tập trung toàn bộ ý chí. Một hình ảnh ba chiều xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi —
Giáo sư đang nói chuyện với một kỹ thuật viên, bàn về cách sử dụng hologram để điều khiển Tô Cẩn.
Khẩu súng rơi khỏi tay cô.
Cô quỵ xuống đất, nước mắt tuôn trào.
Còi báo động bất ngờ vang lên.
Chúng tôi đã bị phát hiện.
“Không còn thời gian để đau buồn nữa,” tôi kéo cô đứng dậy.
“Nếu giờ không ngăn giáo sư, sẽ còn nhiều người phải chết.”
Bóng Ma đã tải được phần lớn dữ liệu.
Chúng tôi nhanh chóng lướt qua và phát hiện một sự thật kinh hoàng —
Bình Minh đang phát triển một loại virus gene có thể điều khiển ý thức toàn nhân loại.
“Chuyện này còn tệ hơn cả những gì ta tưởng,” Xe Tăng nghiến răng.
“Phải công bố ngay lập tức.”
“Không,” tôi chỉ vào một tọa độ trên màn hình.
“Chúng ta phải đến đây trước. Đó là nơi cất giữ mẫu virus. Nếu không tiêu hủy nó, thì dù có công bố dữ liệu cũng đã muộn.”
Khi chúng tôi chuẩn bị rút khỏi phòng máy chủ, cả căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Cánh cửa kim loại dày nặng đang dần đóng lại. Từ các lỗ thông khí, một làn khí trắng xì ra ào ạt.
“Là khí độc thần kinh!”
Tắc Kè hét lên.
Tôi dốc toàn bộ sức mạnh, tìm kiếm một con đường sống.
Và rồi — năng lực của tôi một lần nữa đột phá.
Tôi không chỉ có thể thấy trước tương lai, mà còn có thể thay đổi thực tại trong thời gian ngắn.
“Đi theo tôi!”
Tôi dẫn cả nhóm lao về phía một bức tường. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chúng tôi xuyên qua bức tường đó — và xuất hiện bên trong một hành lang an toàn.
“Cái… cái đó là gì vậy?”
Bóng Ma kinh hãi hỏi.
“Không có thời gian giải thích,” tôi nói.
“Phải đi ngay…”
Chưa kịp dứt lời, tôi cảm thấy một cơn đau nhói tột độ ập đến.
Cái giá của việc lạm dụng năng lực đã đến — mắt tôi mờ dần, tai ù đi, đầu óc quay cuồng.
“Cô ấy cần nghỉ ngơi,” Tô Cẩn đỡ lấy tôi.
“Nhưng chúng ta không còn thời gian.”
“Không…”
Tôi gắng đứng vững.
“Tôi còn chịu được.
Lần này…nhất định phải kết thúc mọi chuyện.”
14
Chúng tôi lái xe đến nơi cất giữ mẫu virus — một nhà máy hóa chất bỏ hoang ở rìa thành phố.
Suốt dọc đường, cơn đau đầu của tôi ngày càng dữ dội, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ.
“Cô ổn không?”
Tô Cẩn lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu:
“Không sao. Chúng ta phải tiếp tục.”
Khi đến nơi, chúng tôi phát hiện nhà máy đã bị canh phòng nghiêm ngặt. Giáo sư rõ ràng đã đoán trước được chúng tôi sẽ đến.
“Xem ra phải dùng vũ lực rồi,” Xe Tăng siết chặt nắm đấm.
“Không,” tôi nhắm mắt, cố gắng kích hoạt năng lực tiên đoán. Nhưng lần này, thứ tôi thấy không còn là những dòng thời gian rõ ràng nữa, mà là những mảnh hình ảnh hỗn loạn.
Năng lực của tôi bắt đầu mất kiểm soát.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng mãnh liệt bùng nổ trong cơ thể.
Tôi nhìn thấy từng ngóc ngách trong nhà máy hóa chất, từng vị trí của lính gác, thậm chí cả hành động của giáo sư trong phòng điều khiển.
“Đi theo tôi,” tôi nói.
“Tôi biết có một đường bí mật.”
Chúng tôi vòng ra phía sau nhà máy, lén lút chui qua một lối vào ẩn.
Năng lực của tôi dẫn đường, giúp cả nhóm tránh được mọi đợt tuần tra, như thể đang chơi một ván trốn tìm được lập trình sẵn.
Cuối cùng, chúng tôi đến được phòng thí nghiệm nơi chứa mẫu virus.
Nhưng ngay khi chuẩn bị tiến vào, năng lực của tôi đột nhiên hoàn toàn mất kiểm soát.
Không gian bắt đầu méo mó, thời gian như vỡ vụn.
“Vào đi!”
Tôi hét lên.
“Tôi không giữ nổi lâu đâu!”
Tô Cẩn và Bóng Ma lao vào phòng, bắt đầu quy trình tiêu hủy mẫu virus. Tôi và Xe Tăng đứng canh cửa, ngăn cản đợt lính tràn đến như thủy triều.
Đột nhiên, giọng của giáo sư vang lên qua hệ thống loa:
“Lâm Vũ Tình, cô nghĩ mình có thể ngăn được tôi sao?
Năng lực của cô là tôi ban cho. Tôi có thể lấy lại bất cứ lúc nào.”
Một cơn đau dữ dội xuyên qua đầu tôi như thể ai đó đang xé toạc não bộ.
Năng lực bắt đầu phản lại tôi, thực tại xung quanh dần dần sụp đổ.
Đúng lúc ấy, Tô Cẩn chạy ra: “Mẫu virus đã bị phá hủy rồi!”
Nhưng đã quá muộn.
Giáo sư xuất hiện ở cuối hành lang, trong tay cầm một thiết bị kỳ lạ.
Ông ta ấn nút — và tôi cảm thấy toàn bộ sức lực trong người như bị hút cạn.
“Kết thúc rồi,” giáo sư nói.
“Tất cả các người chỉ là sản phẩm lỗi.
Vật thí nghiệm hoàn hảo thực sự — chính là tôi.”
Ông ta tháo mặt nạ xuống, để lộ một gương mặt trẻ trung đến lạ — là chính ông ta, sau khi tái tạo lại cơ thể bằng công nghệ gene.
Tôi cố đứng dậy, dùng chút sức lực cuối cùng để kích hoạt năng lực.
Nhưng lần này… tôi không còn nhìn thấy tương lai nữa.
Tôi đang tạo ra tương lai.
Thời gian ngừng lại.
15
Trong thế giới nơi thời gian ngưng đọng, mọi thứ đều bị đóng băng.
Viên đạn lơ lửng giữa không trung, những tên lính gác vẫn giữ nguyên tư thế lao lên, trên mặt Tô Cẩn vẫn là vẻ kinh hoàng chưa kịp tan biến.
Chỉ còn tôi và giáo sư có thể cử động.
“Ấn tượng đấy,” giáo sư vỗ tay.
“Nhưng cô còn chịu được bao lâu?”
Tôi cảm nhận rõ năng lượng trong cơ thể đang cạn kiệt nhanh chóng. Tôi biết mình phải kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.