Chương 8 - Bí Mật Sau Cánh Cửa

Không phải là thời gian chậm lại nữa — mà là vô số dòng thời gian hiện ra trước mắt.

Mỗi dòng đại diện cho một khả năng, một tương lai.

Tôi thấy giáo sư rút súng, thấy đường bay của viên đạn, thấy chính mình ngã xuống vì trúng đạn.

Nhưng tôi cũng thấy một dòng thời gian khác — nơi tôi né được viên đạn và thoát thân thành công.

Đó là năng lực mới của tôi: dự đoán tương lai.

Tôi chọn dòng thời gian thứ hai.

Ngay khoảnh khắc giáo sư vừa thò tay rút súng, tôi đã bắt đầu di chuyển.

Viên đạn lướt qua vai, để lại vệt rát bỏng. Nhưng tôi đã lao đến bên cửa sổ.

“Ngăn cô ta lại!”

Giáo sư hét lên.

Tôi lao thẳng qua lớp kính, nhảy ra ngoài.

Từ tầng ba rơi xuống, trong khoảnh khắc giữa không trung, tôi nhìn thấy vô số kết cục: gãy chân, trọng thương, chết ngay tại chỗ…

Tôi chọn phương án an toàn nhất: xoay người và lăn mình khi chạm đất, giảm tối đa chấn động.

Bên ngoài căn cứ là một cánh rừng. Tôi cắm đầu chạy.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân đuổi theo, nhưng tôi có thể nhìn thấy mọi khả năng chạy thoát.

Và rồi, tôi thấy một tương lai ngoài mong đợi —

Tô Cẩn đang đứng sẵn trên con đường nhỏ phía trước, tay cầm chìa khóa xe.

Tôi chọn ngay dòng thời gian đó.

“Lên xe!”

Quả thật, Tô Cẩn đang đợi tôi. Cô nổ máy chiếc xe địa hình.

Tôi nhảy lên, cô đạp mạnh ga. Hình bóng đám truy binh trong gương chiếu hậu dần dần biến mất.

“Vì sao chị giúp tôi?”

Tôi thở dốc hỏi.

“Vì tôi cũng bị lừa.”

Cô nghiến răng.

“Giáo sư không hề muốn cứu nhân loại. Ông ta chỉ muốn trở thành Chúa tể của thế giới mới.”

Chúng tôi im lặng lái xe thêm một đoạn.

Đột nhiên Tô Cẩn lên tiếng:

“Mắt em…”

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu — đồng tử của tôi đã chuyển sang màu vàng, thậm chí còn sáng hơn cả Trần Hạo và giáo sư. Như thể có cả vũ trụ đang xoay vần trong đó.

“Có vẻ như năng lực của em đã hoàn toàn thức tỉnh,”

Tô Cẩn nói.

“Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc… chúng sẽ săn lùng em điên cuồng hơn nữa.”

Tôi siết chặt ổ cứng trong tay:

“Không sao.

Lần này… đến lượt chúng ta phản công rồi.”

11

Tô Cẩn lái xe vào một nhà máy bỏ hoang. Nơi này từng là trạm dự phòng của tổ chức Bình Minh, nhưng đã bị bỏ không nhiều năm.

“Nơi này rất an toàn,” cô nói.

“Giáo sư không biết chỗ này.”

Chúng tôi đi xuống tầng hầm của nhà máy. Bên trong chất đầy các thiết bị và vật tư cũ.

Tô Cẩn mở một tủ chứa bí mật, bên trong là vũ khí, tiền mặt và các loại giấy tờ giả.

“Chúng ta cần lên kế hoạch,”

tôi nói.

“Nhưng trước hết, tôi phải hoàn toàn làm chủ được năng lực của mình.”

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu kiểm tra năng lực một cách có hệ thống.

Tôi phát hiện khả năng dự đoán tương lai có giới hạn về thời gian và phạm vi — tối đa chỉ nhìn được các khả năng trong 10 phút sắp tới.

Tuy nhiên, càng luyện tập, tôi càng thấy được nhiều dòng thời gian hơn, và việc lựa chọn cũng trở nên chính xác hơn.

“Không thể tin nổi,” Tô Cẩn nhìn tôi né tránh mọi đòn tấn công trong lúc huấn luyện, “em giống như một cỗ máy tiên tri sống vậy.”

“Nhưng thế vẫn chưa đủ,” tôi nói.

“Tôi cần nhìn thấy tương lai xa hơn nữa, mới có thể lên được kế hoạch hoàn hảo.”

Đúng lúc đó, một chuỗi hình ảnh bất thường hiện ra trong đầu tôi —

Giáo sư tìm được chỗ trú ẩn của chúng tôi.

Tô Cẩn trúng đạn ngã xuống.

Tôi bị tiêm một loại thuốc lạ…

“Chạy mau!”

Tôi hét lên.

“Bọn chúng tìm ra nơi này rồi!”

Chúng tôi vừa lao ra khỏi tầng hầm thì tiếng động cơ xe đã vang lên bên ngoài.

Qua cửa sổ, tôi thấy mấy chiếc SUV đen đang tiến lại gần.

“Đi theo tôi!”

Tô Cẩn kéo tay tôi chạy về phía cửa sau của nhà máy.

Chúng tôi vừa chạy được vài bước thì những viên đạn đã bắn vỡ toang cửa kính.

Tôi kích hoạt năng lực tiên đoán, dẫn Tô Cẩn len lỏi qua làn đạn.

Chúng tôi lẩn vào một hệ thống ống ngầm, tạm thời cắt đuôi được truy binh.

“Sao bọn chúng lại tìm được mình?”

Tô Cẩn vừa thở hổn hển vừa hỏi.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng tìm câu trả lời.

Rồi một hình ảnh hiện ra trong đầu — điện thoại của Tô Cẩn bị cài chương trình theo dõi.

“Điện thoại của chị!”

Tôi hét lên.

“Chúng đang truy dấu từ đó!”

Tô Cẩn lập tức rút điện thoại ra, đập vỡ.

Chúng tôi tiếp tục lần theo đường ống, cuối cùng bò ra từ một miệng hầm kỹ thuật.

“Chúng ta cần đồng minh,” tôi nói.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)