Chương 7 - Bí Mật Sau Cánh Cửa

“Em nghĩ vì sao giáo sư lại cứu em? Vì trong gene của em có bí mật của sự bất tử!

Họ và Trương Minh Viễn giống hệt nhau — tất cả đều muốn chiếm lấy nó!”

Tôi khựng người, trong đầu chợt hiện lên ánh mắt của giáo sư lúc nhìn tôi. Sự cuồng tín ấy… đúng là rất giống Trương Minh Viễn.

“Vậy còn anh?”

Tôi phản hỏi.

“Anh muốn gì?”

Sắc mặt Trần Hạo trở nên dữ tợn:

“Tôi muốn trả thù!

Ba năm trước, chính người của ‘Bình Minh’ đã chặt tay tôi, chỉ vì tôi phát hiện ra bí mật của họ.

Giờ tôi sẽ khiến họ phải trả giá!”

Chưa dứt lời, anh ta bất ngờ ra tay.

Tôi cảm thấy thời gian quanh mình méo mó, nhưng lần này không phải là năng lực của tôi — mà là của Trần Hạo!

Anh ta cũng đã thức tỉnh khả năng kiểm soát thời gian!

Không gian giữa chúng tôi bắt đầu vặn vẹo, tốc độ thời gian rối loạn.

Tôi thấy rõ từng viên đạn bay theo những quỹ đạo méo mó, bóng dáng Trần Hạo lúc nhanh lúc chậm, di chuyển khắp nơi.

“Em tưởng chỉ có mình em là đặc biệt sao?”

Giọng anh ta vọng tới từ mọi phía.

“Bọn tôi cũng là vật thí nghiệm! Tất cả chúng ta đều chỉ là quân cờ!”

Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.

“Thì ra anh tiếp cận tôi… là để chuẩn bị cho ngày hôm nay?”

“Đúng vậy.”

Anh ta đột ngột xuất hiện ngay trước mặt tôi.

“Chỉ cần lấy được mẫu gene trong cơ thể em, tôi sẽ có được…”

Đúng lúc đó, cả phòng thí nghiệm rung chuyển dữ dội.

Tôi nghe tiếng Tô Cẩn vang lên trong tai nghe:

“Rút lui ngay! Bọn chúng đang kích hoạt chương trình tự hủy!”

Sắc mặt Trần Hạo biến đổi:

“Không thể nào! Tôi chưa ra lệnh…”

Tôi bừng tỉnh:

“Là Trương Minh Viễn! Hắn vẫn đang lợi dụng anh!”

Cả căn cứ bắt đầu sụp đổ. Tôi quay người bỏ chạy. Trần Hạo vẫn đứng yên tại chỗ, dường như vẫn chưa kịp tiêu hóa sự thật này.

Khi chạy tới lối cầu thang, tôi quay lại nhìn.

Trần Hạo vẫn đứng đó, trên mặt là nụ cười chua chát:

“Thì ra… chúng ta đều là quân cờ…”

“Đi với tôi!”

Tôi hét lên.

Nhưng anh chỉ lắc đầu:

“Muộn rồi… Lâm Vũ Tình, nhớ lấy — đừng bao giờ tin ai cả…”

Câu nói chưa dứt, trần nhà đổ sập xuống.

Tôi dốc hết sức lực, chạy khỏi phòng thí nghiệm.

Phía sau là tiếng nổ dữ dội vang lên liên hồi.

Về đến căn cứ an toàn, tôi mở ổ cứng. Bên trong là một danh sách chấn động — tên tất cả những người thuộc giới chính trị và thương mại từng tham gia vào thí nghiệm gene, trong đó… có cả một số lãnh đạo cấp cao của tổ chức Bình Minh.

“Làm tốt lắm.”

Giọng của giáo sư vang lên phía sau tôi.

“Đưa ổ cứng cho ta.”

Tôi quay lại — bắt gặp ánh sáng vàng kim lóe lên trong mắt ông ta.

10

Tôi đứng bất động tại chỗ, chiếc ổ cứng trong tay nặng tựa nghìn cân.

Ánh vàng trong mắt giáo sư khiến tôi nhớ đến Trần Hạo, nhớ đến Trương Minh Viễn, và tất cả những con người đã bị thí nghiệm gene biến đổi.

“Giáo sư…”

Tôi cố giữ bình tĩnh.

“Danh sách này…”

“Đưa cho tôi.”

Ông ta đưa tay ra. Giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy mệnh lệnh không thể kháng cự.

“Đây là tuyệt mật cấp cao của tổ chức.”

Tôi lùi lại một bước:

“Trần Hạo nói… các người không khác gì Trương Minh Viễn. Có đúng vậy không?”

Sắc mặt giáo sư chợt tối sầm:

“Trần Hạo là kẻ phản bội. Lời hắn không đáng tin.”

“Vậy còn mắt ông?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng của ông ta.

“Tại sao lại giống Trương Minh Viễn?”

Giáo sư im lặng vài giây, rồi đột nhiên bật cười:

“Xem ra không giấu được nữa.

Đúng, tôi cũng là một trong những mẫu thí nghiệm đầu tiên.

Nhưng tôi không giống Trương Minh Viễn. Tôi làm vì sự tiến hóa của nhân loại…”

“Cho nên ông lợi dụng tôi?”

Tôi cắt ngang.

“Giống như hắn từng làm?”

“Lợi dụng?”

Giáo sư bật cười lạnh.

“Em nghĩ em là ai? Em chỉ là một vật thí nghiệm. Là sản phẩm mà chúng tôi tạo ra!”

Câu nói đó như một cú đấm giáng thẳng vào đầu tôi, phá tan toàn bộ niềm tin cuối cùng.

Tôi cảm thấy máu trong người sôi lên, một nguồn sức mạnh chưa từng có trào dâng trong cơ thể.

Và rồi… tôi nhìn thấy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)