Chương 6 - Bí Mật Sau Cánh Cửa

“Ít nhất hai mươi người, vũ trang đầy đủ!”

Giáo sư lập tức ra lệnh sơ tán. Tôi được dẫn vào đường hầm ngầm, phía sau là tiếng súng đạn vang trời.

“Nhớ kỹ,” Trước khi chia tay, Giáo sư nhìn tôi nói:

“Cô là người tự do. Bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Nhưng nếu cô đồng ý ở lại… có lẽ tương lai loài người sẽ thay đổi vì điều đó.”

Tôi chạy theo người phụ nữ tóc ngắn trong đường hầm, trong đầu không ngừng tua lại mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua.

Sự điên rồ của Trương Minh Viễn.

Sự hi sinh của những người vô tội.

Và những mẫu thí nghiệm vẫn bị giam giữ…

“Tôi sẽ tham gia.”

Tôi bất ngờ nói.

Người phụ nữ tóc ngắn dừng bước, quay lại nhìn tôi:

“Cô chắc chứ? Con đường này rất nguy hiểm.”

“Tôi chắc chắn.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, kiên định nói:

“Tôi muốn chấm dứt tất cả chuyện này.”

8

Sau khi gia nhập tổ chức Bình Minh, tôi được đưa đến một căn cứ huấn luyện bí mật.

Nơi này nằm sâu trong núi rừng, bốn phía là rừng nguyên sinh, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

“Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ trải qua huấn luyện đặc biệt,”

người phụ nữ tóc ngắn – huấn luyện viên của tôi, tên là Tô Cẩn – nói.

“Bọn chị muốn khai phá tiềm năng trong gene của em.”

Ngày đầu tiên, tôi bắt đầu với huấn luyện thể lực.

Điều khiến tôi kinh ngạc là thể lực, tốc độ, phản xạ của bản thân đều vượt xa người bình thường.

Tô Cẩn giải thích, đó là hiệu quả bước đầu của việc biến đổi gene.

“Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu,”

cô nói.

“Gene của em còn nhiều khả năng khác nữa.”

Những ngày sau đó, cường độ huấn luyện tăng dần.

Ngoài các kỹ năng chiến đấu, bắn súng, còn có cả huấn luyện về trí lực.

Trí nhớ và khả năng tính toán của tôi tăng lên rõ rệt, thậm chí có thể ghi nhớ nguyên một trang tài liệu chỉ trong vài giây.

Nhưng điều khiến tôi sốc nhất lại xảy ra vào tuần thứ ba.

Hôm đó, tôi đang luyện bắn ở trường bắn.

Bất chợt, tôi cảm thấy thời gian chậm lại.

Tôi nhìn thấy rõ đường đi của viên đạn, thậm chí còn đoán trước được điểm rơi.

Tôi vô thức điều chỉnh súng – cả mười phát đạn đều bắn trúng hồng tâm.

“Trời ơi…”

Tô Cẩn nhìn vào tấm bia, không thể tin nổi.

“Em vừa thức tỉnh năng lực cảm nhận thời gian rồi.”

Năng lực này không phải lúc nào cũng xuất hiện, và rất khó kiểm soát.

Nhưng mỗi lần nó xuất hiện, tôi như nắm toàn bộ thế chủ động trong mọi bài huấn luyện.

Một tháng sau, tôi nhận nhiệm vụ thực chiến đầu tiên.

“Đã phát hiện ra một phòng thí nghiệm bí mật của Trương Minh Viễn,”

giáo sư nói trong buổi họp.

“Chúng ta cần lấy dữ liệu trong đó. Lâm Vũ Tình, em là đội trưởng nhiệm vụ lần này.”

Tôi dẫn theo ba người, lợi dụng màn đêm đột nhập vào cơ sở.

Nhờ vào năng lực cảm nhận thời gian, chúng tôi dễ dàng tránh được mọi camera và đội tuần tra.

Khi chỉ còn vài bước nữa là lấy được dữ liệu, thì còi báo động vang lên.

“Chết tiệt, là bẫy!”

Một thành viên hét lớn.

Hàng chục lính vũ trang ập đến từ bốn phía.

Tôi hít một hơi sâu, tập trung tinh thần. Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh như đứng yên lại.

Tôi thấy rõ từng viên đạn bay, từng chuyển động của kẻ địch.

“Đi theo tôi!”

Tôi hét lên, dẫn cả đội vượt qua làn đạn, như bóng ma lướt qua hàng phòng thủ.

Chúng tôi thành công lấy được dữ liệu.

Nhưng khi chuẩn bị rút lui, tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc — Trần Hạo.

Anh ta đứng ở tầng hai, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.

“Chạy mau!”

Tôi hét với các đồng đội, còn mình thì lao về phía Trần Hạo.

“Quả nhiên là cô vẫn còn sống,”

Trần Hạo nói.

“Nhưng lần này, cô không thoát nổi đâu.”

Lúc này tôi mới để ý – mắt anh ta có màu vàng kim kỳ lạ – dấu hiệu rõ ràng của việc đã bị chỉnh sửa gene.

Anh ấy… đã hoàn toàn đầu quân cho tổ chức của Trương Minh Viễn.

9

Tôi đứng trên hành lang tầng hai của phòng thí nghiệm, đối mặt với Trần Hạo.

Đôi mắt vàng kim của anh ta lóe lên ánh sáng kỳ dị dưới ánh đèn mờ.

“Tại sao?”

Tôi chất vấn.

“Anh biết rõ bọn họ đang làm gì mà!”

Trần Hạo nhếch mép cười lạnh:

“Em tưởng ‘Bình Minh’ là chính nghĩa à? Bọn họ chẳng khác gì Trương Minh Viễn, tất cả đều đang lợi dụng em.”

Tôi siết chặt chiếc ổ cứng trong tay:

“Ít nhất họ cho tôi quyền lựa chọn.”

“Lựa chọn?”

Anh ta bật cười lớn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)