Chương 11 - Bí Mật Sau Cánh Cửa
Tôi lao về phía giáo sư, cố giật lấy thiết bị trong tay ông ta. Nhưng ông ta dễ dàng né tránh.
“Cô tưởng chỉ mình cô có thể hoạt động trong thế giới tĩnh lặng này sao?”
Ông ta cười.
“Tôi đã vượt qua giới hạn của loài người từ lâu rồi.”
Chúng tôi rượt đuổi, giao đấu trong thế giới không thời gian ấy.
Mỗi lần va chạm, tôi càng choáng váng hơn — giáo sư không chỉ có năng lực giống tôi, mà còn mạnh hơn rất nhiều.
“Tại sao?”
Tôi vừa tránh đòn vừa hét.
“Tại sao ông lại làm tất cả những điều này?”
“Vì sự tiến hóa!”
Đôi mắt ông ta lóe lên ánh điên loạn.
“Loài người đã trì trệ quá lâu rồi. Tôi sẽ tạo ra một thế giới mới — một thế giới chỉ có gene hoàn hảo tồn tại!”
Bất chợt, tôi thấy một cơ hội.
Ngay khoảnh khắc ông ta phân tâm khi nói, tôi dồn toàn bộ sức lực, thi triển năng lực.
Thời gian bắt đầu chuyển động trở lại — nhưng chỉ riêng với giáo sư.
Ông ta hoảng hốt khi nhận ra mình đang bị trói chặt trong chính dòng thời gian mà ông từng kiểm soát.
Tôi chớp lấy thời cơ, giật lấy thiết bị khỏi tay ông ta.
“Ông sai rồi,” tôi nói.
“Sự hoàn hảo không phải thứ bị ép tạo ra, mà là thứ hình thành tự nhiên trong quá trình tiến hóa.”
Tôi bấm nút trên thiết bị.
Một luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra, toàn bộ nhà máy hóa chất bắt đầu rung chuyển, sụp đổ.
Tất cả dữ liệu và thiết bị liên quan đến thí nghiệm gene bị tiêu hủy.
Cơ thể giáo sư bắt đầu tan rã. Ông ta nhìn đôi tay mình biến mất, gào lên trong tuyệt vọng:
“Không! Không thể nào!”
“Gene của ông bị lỗi,” tôi nói.
“Sự hoàn hảo mà ông theo đuổi… cuối cùng lại hủy diệt chính ông.”
Ngay lúc đó, giáo sư bật cười một cách kỳ dị:
“Cô tưởng mình thắng rồi sao? Nhìn tay cô đi…”
Tôi cúi xuống — tay tôi bắt đầu trở nên trong suốt. Cái giá của việc dùng năng lực quá độ đã đến.
Tô Cẩn hét lên:
“Lâm Vũ Tình!”
Thời gian trở lại bình thường, cô lao đến đỡ lấy tôi.
“Vô ích thôi…”
Giọng giáo sư ngày càng yếu.
“Chúng ta… đều là sản phẩm thất bại…”
Tôi nhìn bàn tay mờ dần của mình, rồi đột nhiên hiểu ra — đây không phải là tan biến.
Mà là tiến hóa.
Cơ thể tôi đang chuyển hóa thành một dạng tồn tại mới.
“Tô Cẩn…”
Tôi mỉm cười.
“Chăm sóc mọi người giúp tôi nhé.
Một kỷ nguyên mới… đang đến rồi.”
Ý thức tôi bắt đầu rời khỏi cơ thể, bay cao lên.
Tôi nhìn thấy cả thành phố.
Cả quốc gia.
Cả hành tinh.
Tôi thấy vô số dòng thời gian, thấy quá khứ và tương lai của nhân loại.
Và rồi, tôi đưa ra lựa chọn.
16
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra bản thân mình đã không còn là một thực thể.
Tôi trở thành một khối năng lượng thuần khiết, lơ lửng giữa không gian và thời gian.
Tôi có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai — như đang lật từng trang sách 3D khổng lồ.
Tôi thấy sự khởi đầu của nền văn minh nhân loại, thấy thành công đầu tiên của thí nghiệm gene, cũng thấy dáng vẻ của giáo sư khi còn trẻ — khi ấy, ông là một nhà khoa học đầy lý tưởng.
“Đây chính là năng lực mới của cô.”
Một giọng nói vang lên trong ý thức tôi.
“Vượt qua thời gian, vượt qua không gian.”
Tôi nhận ra giọng nói ấy — đó là ý thức tập thể của những vật thí nghiệm thất bại.
Họ không biến mất, mà hòa vào mạng lưới năng lượng này.
“Chúng ta có thể thay đổi lịch sử,”
họ nói.
“Xóa bỏ mọi thí nghiệm gene, đưa nhân loại đi theo một con đường khác.”
Tôi do dự.
Đúng là tôi có thể quay lại quá khứ và ngăn chặn thí nghiệm gene đầu tiên.
Nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa xóa bỏ toàn bộ những tiến bộ công nghệ đã ra đời từ đó.
Tôi thấy khoảnh khắc giáo sư trở nên điên loạn.
Thấy vô số cơ thể đau đớn vì bị đem ra thử nghiệm.
Nhưng tôi cũng thấy công nghệ gene giúp chữa khỏi bệnh tật.
“Không.”
Cuối cùng tôi đưa ra quyết định.
“Chúng ta không thể xóa bỏ lịch sử.
Mỗi sai lầm đều là một bậc thang trong quá trình tiến hóa.”
Tôi bắt đầu du hành trong không-thời gian.
Không phải để thay đổi quá khứ, mà là để can thiệp đúng lúc — như một cú chạm nhỏ, một tia sáng, một giấc mơ…
Tôi dùng cách ấy để dẫn đường cho nhân loại.
Tôi thấy các nhà khoa học bắt đầu suy ngẫm về đạo đức trong công nghệ gene.
Thấy các quốc gia ban hành luật quản lý chặt chẽ hơn.
Thấy Tô Cẩn thành lập một tổ chức hỗ trợ những người từng là vật thí nghiệm.
Nhưng tôi cũng thấy những mối đe dọa mới xuất hiện — sự trỗi dậy của trí tuệ nhân tạo, biến đổi khí hậu, sự chia rẽ trong lòng xã hội loài người.
“Chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm,” tôi nói với mạng lưới năng lượng,
“nhưng không phải bằng cách kiểm soát — mà là hướng dẫn.”
Tôi bắt đầu tìm kiếm những con người có thể thay đổi thế giới.
Không bằng gene, mà bằng cách khơi dậy tiềm năng bên trong họ.