Chương 16 - Bí Mật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân
16
Tỉnh lại, cô bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Hứa Trạch Ngôn đang nhìn mình.
Cô đưa tay sờ mặt, nở nụ cười:
“Trên mặt em dính gì à?”
Anh mở cửa xe:
“Xuống xe.”
Rồi anh còn dặn thêm một câu:
“Tối nay có bão, đi nhanh một chút.”
Cô cười khẽ, bước theo anh vào phòng thí nghiệm.
Phần lớn thời gian anh là người cực kỳ bình tĩnh, nhưng hôm nay có vẻ có gì đó khác lạ.
Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ tập trung làm việc.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã tới buổi trưa.
Cô tháo găng tay, định đi ăn.
Bất ngờ, anh gọi:
“Buổi trưa có rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm.”
Nói xong, anh hơi nghiêng đầu. Màu đỏ nhạt nhanh chóng lan lên vành tai anh.
Người nổi tiếng lạnh nhạt nghiêm khắc như Hứa Trạch Ngôn… lại đang ngượng?
Chắc chắn cô nhìn nhầm rồi.
Thấy cô im lặng, anh coi như đồng ý.
Anh nhanh chóng thay áo khoác, tiện tay cầm luôn áo khoác của cô:
“Trời sắp chuyển gió, mang theo áo này.”
Lâm Thanh không tiện từ chối. Dù sao anh cũng đã giúp cô nhiều lần, ăn một bữa cơm cũng chẳng sao.
“Vậy đi thôi.”
Anh đưa cô đến một nhà hàng cao cấp.
Người phục vụ mặc lễ phục cúi người đưa menu.
Anh bình thản gọi hết món cô thích, rồi dặn:
“Cô ấy dạ dày yếu, đừng cho cay, nước chanh bỏ đá. Cảm ơn.”
Lâm Thanh khẽ sững lại, sau đó cười nói:
“Cảm ơn đàn anh.”
Cô cảm thấy gần đây anh khác thường, dù thường xuyên cộng tác nhưng đâu thân đến mức nắm rõ khẩu vị thế này?
Cô tò mò nhìn anh, như muốn đọc ra tâm tư anh.
Ánh mắt sâu thẳm của Hứa Trạch Ngôn lướt qua gương mặt cô, dừng lại chốc lát rồi lại né sang chỗ khác:
“Không cần khách sáo.”
Anh nâng tách cà phê nhấp một ngụm, ánh mắt rơi xuống mặt bàn kính.
Trong mặt bàn phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của cô.
Món ăn được mang lên, Lâm Thanh chuẩn bị ăn ngon lành.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh reo lên.
Anh khựng lại một giây, chưa kịp nghĩ gì, tay lỡ chạm vào nút loa ngoài.
Đầu dây bên kia là giọng một bà cụ:
“Cháu ngoan, cô gái đang ăn cùng cháu là ai vậy? Có phải cháu dâu tương lai của bà không?”
Một câu này khiến Lâm Thanh suýt sặc nước canh.
Cô vội cầm khăn giấy lau miệng.
Hứa Trạch Ngôn bình tĩnh đưa điện thoại cho cô:
“Bà nội muốn nói chuyện với em.”
Cô ngẩn người cầm lấy, ngơ ngác nghe bà cụ hỏi han đủ chuyện, cô đành trả lời từng câu.
Càng nghe bà càng hài lòng, lời nói lộ rõ ý muốn cưới ngay lập tức.
Lâm Thanh hoảng hồn.
Hứa Trạch Ngôn cũng nhận ra bà sốt ruột quá mức.
Anh lấy lại điện thoại, cúp máy ngay.
Lâm Thanh nhìn chiếc điện thoại vừa biến mất khỏi tay, lại nhìn sang anh:
“Làm vậy… có hơi quá không?”
Anh không trả lời, chỉ bình thản nhấp một ngụm trà.
Thấy anh không muốn nhắc đến chuyện này, cô cũng không gặng hỏi nữa.
Đúng lúc thức ăn được dọn ra, cô tập trung ăn uống.
Ăn được một lúc, cô cảm giác có gì đó sát lại gần.
Anh lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe môi cô.
Cô ngẩn ra, ngẩng đầu lên đối diện khuôn mặt điển trai được phóng đại trước mắt, tim chợt lệch một nhịp.
Lau xong, anh vẫn chưa rút tay về, chỉ chăm chú nhìn cô, trong mắt thoáng qua một dòng cảm xúc sâu không thấy đáy.
Anh khẽ thở dài:
“Ăn đi.”
Hai người im lặng ăn xong bữa trưa.
Vừa về tới viện nghiên cứu, đồng nghiệp đã chạy tới, mặt mày hớn hở, kéo tay Lâm Thanh nói liến thoắng:
“Thanh ơi, viện mình sắp có một nhà đầu tư siêu cấp đến gặp đấy!”
“Cậu không biết thôi, ông ấy đẹp trai lắm, trời ơi, đúng kiểu giá treo đồ biết đi ấy!”
Khuôn mặt cô bạn đầy biểu cảm phấn khích, đúng là dáng vẻ gặp soái ca.
Lâm Thanh chỉ mỉm cười, không nói gì.
Phía bên kia, Hứa Trạch Ngôn mặc blouse trắng, khí chất lạnh lùng, bước ngang qua.
Khi đi ngang hai người, anh dừng lại, giọng thản nhiên:
“Bạn Dương, dữ liệu nửa năm đầu năm đã xử lý xong chưa?”
Dương Tú nghe thấy giọng anh, lập tức rụt cổ như chuột thấy mèo.
“Vâng, trưởng phòng, em làm ngay ạ!”
Cô nàng hoảng hốt chạy đi, nhưng rồi lại chạy quay về:
“Viện trưởng bảo nhà đầu tư kia là đồng hương với anh, nên lần này nhờ anh ra tiếp khách nhé!”
Nói xong, cô nàng như chạy trốn khỏi áp suất thấp quanh Hứa Trạch Ngôn.
Lâm Thanh khẽ lắc đầu – đúng là trong mắt đồng nghiệp, đàn anh này y như Diêm Vương sống vậy.
________________
Cùng lúc đó.
Trong phòng họp của một tòa cao ốc khác, Bùi Xuyên đang ký từng tập hợp đồng.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn anh, thở dài:
“Ông chủ, liệu phu nhân có thật sự ở một nơi thế này không? Thành phố lớn khả năng cao hơn chứ… Bao năm qua để tìm bà ấy, ngài đầu tư vào không biết bao nhiêu ngành chẳng liên quan, nếu cứ tiếp tục…”
Ký xong tờ cuối, Bùi Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo lia qua Một ánh nhìn thôi đã khiến trợ lý câm nín.
Nhưng trong lòng trợ lý vẫn không khỏi thầm than: