Chương 17 - Bí Mật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

17

Ba năm rồi, nếu tìm được thì đã tìm được từ lâu. Phu nhân ngày đó ra đi dứt khoát đến vậy, ông chủ lấy gì mà tin rằng chỉ cần tìm được thì sẽ đưa được người về?

________________

Bên này, Lâm Thanh theo thông tin được giao đã nhanh chóng kết bạn với khách hàng qua WeChat.

Đợi một lúc lâu đối phương mới đồng ý, chỉ lạnh nhạt trả lời một chữ: “Ừ.”

Cô khách sáo xác nhận lại thời gian gặp, đối phương lại bổ sung một câu:

“Tôi họ Bùi.”

Chữ “Bùi” vừa hiện ra, tim Lâm Thanh thoáng khựng lại.

Ngón tay cô run lên, cả đêm tâm trạng bất an.

Chỉ đến khi xác nhận được từ cấp trên rằng khách hàng này đến từ một thành phố miền Bắc, cô mới thở phào nhẹ nhõm – Bùi Xuyên là người miền Nam, công ty của anh cũng chưa từng dính dáng đến lĩnh vực dược phẩm.

Cô thả lỏng hơi thở, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mãi vẫn không thể tập trung được.

Ngồi gõ máy nửa tiếng, tiến độ gần như bằng không.

Cô bực bội ném bút xuống bàn, buông người ra ghế, hai tay dang rộng.

Lúc đi ngang qua Hứa Trạch Ngôn cầm theo tách trà, ánh mắt vô thức dừng lại trên người cô.

Cô bĩu môi, khi thì vò mặt, khi thì gục đầu thở dài, trông như một con mèo cụp tai.

Anh lặng lẽ cúi đầu.

Đáng yêu thật, chỉ muốn đưa tay nhéo má một cái.

________________

Đúng lúc Lâm Thanh còn đang phiền não, trước mắt bỗng xuất hiện một chiếc bánh ngọt nhỏ.

Màu hồng phấn, trên mặt bánh còn điểm một quả dâu tây đỏ mọng.

Cô ngước mắt lên – đập vào tầm nhìn là đôi mắt sâu thẳm, bình thản sau lớp kính mỏng của Hứa Trạch Ngôn.

Anh kẹp nhẹ chiếc bánh, đẩy về phía cô:

“Ăn chút bánh đi, giúp giảm căng thẳng.”

Trời ạ!

Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao?

Hứa Trạch Ngôn lại biết tặng bánh cơ đấy.

Sự chú ý của cô lập tức bị chiếc bánh thu hút, ngay cả chuyện khiến mình bực bội vừa nãy cũng quên mất.

Cắn một miếng, hương vị dâu tây và mousse ngọt dịu lan khắp khoang miệng.

Cô khẽ cười, đôi mắt cong cong như trăng non:

“Cảm ơn anh. Nhưng sao anh biết em thích bánh ở tiệm này vậy?”

Anh không trả lời câu hỏi, chỉ hơi cúi đầu, lát sau mới nói:

“Chỉ cần em thích là được.”

Gương mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn hẳn.

Giống như một chú chó lớn đang ngấm ngầm đợi khen.

Lâm Thanh có chút tò mò về sự thay đổi này, nhưng ngay sau đó, anh đã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.

Một cái bánh nhỏ, mà tâm trạng cô đã tốt hơn hẳn.

________________

Gần tan giờ làm, Lâm Thanh chủ động gọi anh lại:

“Hôm nay cảm ơn bánh ngọt nhé.”

Động tác cởi áo blouse của anh hơi khựng lại, giọng khàn khàn:

“Vậy… anh có thể đưa em về không?”

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.

Nhận ra mình vừa nói gì, anh cúi đầu, dáng vẻ như bị bắt quả tang, trông có chút tội nghiệp.

Lâm Thanh bật cười, ngược lại còn thoải mái:

“Vậy thì phiền anh.”

Gió đêm mát lạnh.

Hứa Trạch Ngôn lái xe thẳng ra bờ sông.

Anh nghiêng đầu, giọng có chút gượng gạo:

“Đi dạo một chút, có thể giúp giảm căng thẳng.”

Lâm Thanh bật cười, đã quá quen với kiểu lý do lạ lùng này của anh.

Khi tới nơi, ven sông tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới có vài người vội vàng lướt qua.

Đang dừng xe, Lâm Thanh vô tình thấy phía trước có một chiếc xe vừa mới nổ máy rời đi, cô buột miệng cảm thán:

“Nhiều năm nay, lần đầu tiên em thấy giờ này mà vẫn còn xe ở chỗ này đấy.”

Hứa Trạch Ngôn đang lắng nghe, bỗng liếc thấy một chiếc xe từ đối diện lao thẳng tới.

Không kịp suy nghĩ, anh theo bản năng kéo cô ôm vào lòng.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.

Hai giây sau, cả hai cùng sững sờ.

Lâm Thanh nép trong vòng tay anh, tai kề bên lồng ngực, nghe rõ tiếng tim anh đập dồn dập như trống trận.

Thấy mặt anh càng lúc càng đỏ, cô chủ động lùi lại một bước, đi xuống bậc thềm:

“Đi thôi.”

Hứa Trạch Ngôn vẫn đứng ngẩn ra một lúc lâu mới từ từ bước theo.

Anh không biết rằng, trong chiếc xe vừa rời đi kia, Bùi Xuyên chỉ kịp liếc thoáng qua qua gương chiếu hậu, đã lập tức đỏ hoe mắt.

“Dừng xe!” – Giọng anh khản đặc, run rẩy.

Trợ lý vội vàng phanh gấp.

Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã mở cửa lao xuống.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng ấy, trái tim anh gần như nổ tung – giống đến mức nào, giống y như người anh đã yêu suốt bao năm, người còn quan trọng hơn cả mạng sống: Lâm Thanh!

Anh lao đi như điên, mặc kệ gió lạnh quất vào mặt.

“Thanh!” – Anh gào lên, ngón tay run bần bật, gần như sắp chạm tới.

Đúng lúc anh kéo lấy cánh tay cô gái ấy, người kia quay đầu lại – lại là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Cô gái bị dọa đến tái mét, nói một tràng ngôn ngữ anh không hiểu, giọng tức giận.

Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, như rơi xuống vực thẳm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)