Chương 15 - Bí Mật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân
15
Tiếng kêu rên thảm thiết vang lên. Chiếc váy ngủ trắng dần nhuộm một mảng đỏ, máu chảy dọc xuống hai chân.
“Bùi tổng… em sai rồi… đừng đánh nữa…”
Màu đỏ ấy đập vào mắt khiến Bùi Xuyên như phát điên – hình ảnh vợ anh ngày đó, mất con cũng giống y hệt thế này.
Anh nghiến răng, siết tóc cô ta:
“Thứ rác rưởi như cô mà dám đi khiêu khích vợ tôi?!”
Gương mặt tuấn tú của anh méo mó đến đáng sợ, tựa ác quỷ chốn địa ngục.
Tô Diệu co quắp, ôm chặt bụng, khóc lóc cầu cứu:
“Đau quá! Con ơi… cứu… cứu con chúng ta với!”
Cô ta với tay về phía anh, ánh mắt chứa đầy sự cầu khẩn.
Ánh đèn vàng vọt ở hành lang hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Xuyên. Anh đứng cao hơn, không nhúc nhích.
“Cũng biết đau cơ à?” – Giọng anh lạnh lẽo như băng, mang theo sự mỉa mai.
“Hôm đó ở bệnh viện, cô tính kế hại cô ấy ngã cầu thang, sao không nghĩ là cô ấy cũng đau thế này?”
Tô Diệu điên cuồng lắc đầu, run rẩy:
“Không… không phải như thế…”
Giọng anh như dao cắt:
“Đồ đàn bà rẻ tiền cũng dám gây phiền phức cho vợ tôi à?”
“Anh để cô sinh đứa bé này, chỉ vì anh không muốn vợ mình phải chịu đựng đau đớn mà thôi.”
“Cô tưởng mình là cái gì mà dám động tới cô ấy!”
Tô Diệu lăn lộn dưới sàn, bụng đau như dao cứa.
Cô ta hối hận đến tột cùng, sợ đến run rẩy – anh đã hóa điên mất rồi.
Lẽ ra cô ta phải yên phận, nếu không chọc tức Lâm Thanh, thì anh sẽ chẳng đối xử tệ với mình.
Tham lam – cuối cùng tự tay hại mình.
“Em không dám nữa… em sẽ không dám nữa… xin anh cứu đứa bé…”
Bùi Xuyên lạnh lùng hất tay cô ta ra:
“Muộn rồi.”
“Tốt nhất cầu trời cho vợ anh quay về, nếu không, ngày tốt đẹp của cô coi như chấm dứt.”
Tô Diệu đau đến mức sắp ngất, máu loang đỏ cả nền nhà, cố gắng bò ra cửa.
Anh nhìn vệt máu dài ngoằn, rút điện thoại:
“Cho người tới đây. Giữ mạng, không chết là được.”
Rồi thẳng thừng giẫm lên bàn tay cô ta mà bước qua xoay người bỏ đi.
Bên ngoài, tuyết đã phủ trắng một tầng.
Phố xá ngập đầy khẩu hiệu Valentine.
Anh khoác bộ đồ mỏng manh, bàn tay còn dính máu.
Người đi đường né sang hai bên.
Anh lại gọi cho Lâm Thanh, vẫn không có ai bắt máy.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, anh mới sực nhớ, từ rất lâu rồi, Lâm Thanh đã không còn đeo nhẫn.
Ngày ấy trong bệnh viện, cô thất vọng đến mức nào. Khoảnh khắc mất đứa con, cô đau đớn đến mức nào.
Anh không dám tưởng tượng. Anh như phát cuồng, chạy về nhà.
Vào nhà, anh lao thẳng vào phòng tắm, dội nước lạnh xối xả lên người.
“Vợ không cần anh… là vì anh đã không còn sạch sẽ nữa…”
Anh lẩm bẩm như kẻ điên, chà sát cơ thể đến khi da đỏ rát bầm tím.
Ngày hôm sau, trợ lý tìm thấy anh trong tình trạng sốt cao bất tỉnh, miệng vẫn lặp đi lặp lại:
“Anh đã rửa sạch rồi… vợ ơi quay lại đi… xin em đừng bỏ anh…”
Trợ lý thở dài, gọi bác sĩ gia đình. Vừa định rời đi, tay đã bị anh nắm chặt:
“Đừng bỏ anh… vợ ơi đừng bỏ anh… không có em, anh sẽ chết mất…”
Trợ lý bất lực lắc đầu, chỉ biết thở dài:
Giá như sớm biết thế này, thì ngay từ đầu… đừng tự tay phá nát tất cả.
Ba năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Viện nghiên cứu sinh học Lam Thành.
Lâm Thanh mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang bước ra khỏi tòa nhà, vừa ngáp vừa vươn vai.
Cô lấy điện thoại định đặt xe thì một chiếc Cayenne dừng lại ngay trước mặt.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng như băng của Hứa Trạch Ngôn.
Anh đẩy nhẹ gọng kính mảnh trên sống mũi, giọng trầm bình thản:
“Lên xe.”
Lâm Thanh hơi nghi hoặc nhìn anh.
Có lẽ nhận ra giọng mình cứng nhắc quá, anh lại nói thêm:
“Thầy nhờ tôi đưa em đến phòng thí nghiệm mới.”
Hứa Trạch Ngôn là đàn anh hơn cô hai khóa, hiện cũng là một trong những cổ đông của viện nghiên cứu.
Anh nổi tiếng tính tình lạnh nhạt, nghiêm túc, nói chuyện y như đọc sách giáo khoa, trông chẳng khác nào một học giả cổ hủ.
Các cô gái trong viện thường hay thở dài – đẹp trai đến mức động lòng người mà chỉ cần mở miệng là khiến người khác nản chí.
Nhưng người đàn ông lạnh như băng này lại nhiều lần xuất hiện đúng lúc cứu cô.
Lần đầu, lúc mới đến Lam Thành, cô phát sốt đến ngất trong căn hộ, chính anh phá cửa đưa cô vào bệnh viện.
Cách đây ba ngày, gặp phải đám côn đồ quấy rối, cũng là anh đột nhiên xuất hiện, một cú đấm dẹp hết.
Hình như, mỗi khi có chuyện, anh luôn đứng đúng chỗ cần đứng.
Thấy sắp muộn giờ, Lâm Thanh không khách sáo nữa, lập tức mở cửa ngồi lên.
“Cảm ơn đàn anh.”
Anh chỉ đáp gọn: “Ừ.”
Bên trong xe, bầu không khí lạnh đến mức cô thấy hơi ngột ngạt.
Lâm Thanh dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không ngờ, giả vờ một lúc rồi ngủ thật.