Chương 14 - Bí Mật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14

Bùi Xuyên không thèm nhìn cô thêm một lần, lập tức lao ra ngoài, nhảy lên xe rời khỏi khung cảnh hỗn loạn.

Trên đường, anh chỉ nghĩ đến một việc – lời Lâm Thanh nói trong đoạn video.

Cô muốn ly hôn.

Anh chẳng biết mình vượt bao nhiêu đèn đỏ, một giờ đường mà chỉ mất nửa tiếng.

Về tới biệt thự, anh mở toang cửa:

“Vợ ơi!”

Phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm, phòng làm việc… anh lục tung hết.

Không có.

Mọi thứ cô đã dọn sạch.

Ngôi nhà trống rỗng, không còn một dấu vết nào thuộc về cô.

Bùi Xuyên ngồi bệt xuống sàn, cả người rệu rã.

Lâm Thanh thông minh như vậy, sao anh lại ngu dốt tin rằng cô sẽ mãi không biết?

Đêm tối buông xuống, trong căn nhà trống chỉ còn tiếng nức nở của người đàn ông vang vọng.

Người giúp việc vừa mở cửa đã bị dáng vẻ râu ria lởm chởm của anh dọa đến sững sờ.

Nhìn kỹ – chính là tổng giám đốc Bùi.

Bùi Xuyên bật dậy, lao ra ngoài.

Anh run tay gọi điện cho cô – không ai bắt máy.

Anh cố gắng tỉnh táo, gọi cho trợ lý.

Đầu bên kia hỗn loạn tiếng phóng viên, trợ lý bắt máy:

“Mau tìm phu nhân! Lập tức! Kiểm tra hết!”

“Bùi tổng, kiểm tra cái gì?”

“Từ hôm qua đến giờ cô ấy đã đi đâu, gặp ai. Kiểm tra tất cả: sân bay, tàu hỏa, cao tốc, từng nơi một cũng không được bỏ sót!”

Trợ lý ghi nhớ từng chữ.

“Còn nữa, định vị điện thoại của cô ấy. Có tin lập tức báo cho tôi!”

Trợ lý nhanh chóng đi làm.

Bùi Xuyên mở cửa xe, nhấn ga lao thẳng ra sân bay.

Trong đầu anh tính toán – nơi cô có thể đi không nhiều. Ngoài nhà cũ, chỉ còn người bạn thân nhất.

Anh không hiểu mình sai ở đâu. Anh luôn kín đáo, chưa từng vì tình nhân mà bỏ mặc cô.

Bạn bè thân thiết cũng đã được anh dặn dò hết.

Nhất định là vì chuyện đứa bé.

Cơ thể cô yếu, đứa con này là hai người mong đợi bao năm.

Chắc chắn là vì lúc đó anh không cứu cô và con kịp thời, nên cô mới hận anh đến mức ly hôn.

Lâm Thanh yêu anh như vậy, sao có thể ly hôn được?

Nhưng hình ảnh ánh mắt bình thản vô cảm của cô trong đoạn video lại hiện lên trong đầu.

Anh siết chặt vô lăng.

Một ý nghĩ không thể xua đi – lần này cô thật sự không cần anh nữa.

Anh cố trấn tĩnh bản thân, nhưng cơn đau trong đầu cứ mỗi lúc một dữ dội.

Trên đường, anh lại gọi cho cô.

Vẫn không bắt máy.

Đang gần đến sân bay, trợ lý gọi đến:

“Lần cuối cùng phu nhân xuất hiện là ở trường cấp ba của ngài – Nhất Trung.”

Anh phanh gấp, trong đầu lập tức hiện về hình ảnh thời trung học của hai người.

Anh tăng tốc lao thẳng về trường, không dừng lại một giây.

Một giờ sáng.

Ngôi trường khóa chặt, chỉ có phòng bảo vệ còn vương chút ánh đèn.

Tim Bùi Xuyên đập loạn xạ.

Đầu mũi chợt lạnh, thì ra tuyết lại bắt đầu rơi.

Tuyết rơi nhân gian, trắng xóa tựa tóc bạc.

Anh chợt nhớ, năm đó cũng vào một ngày tuyết như thế, chỉ một nụ hôn đã định cả đời.

Câu chuyện bắt đầu từ đây, và cũng sẽ kết thúc tại đây.

Ông bảo vệ gọi anh mấy tiếng, anh mới sực tỉnh.

Ông cụ nhận ra anh:

“Sao giờ này mới tới, tôi đợi cậu lâu lắm rồi.”

Nói rồi, ông đưa cho anh một chiếc hộp sắt.

Bùi Xuyên lùi lại, như thể cầm phải than hồng, theo bản năng muốn ném đi.

Anh đã đoán được bên trong là gì.

Anh không muốn đối diện, nhưng cuối cùng vẫn mở ra.

Hiện ra trước mắt là từng lá thư tay ố vàng và một xấp vé tàu hỏa.

Ở tận đáy, đè lên tất cả, là những tin nhắn khiêu khích của Tô Diệu.

Ngoài những thứ ấy, cô không để lại gì nữa.

Cô không nói một lời, mà như đã nói hết tất cả.

Tuổi trẻ – giấy ngắn tình dài, đến cuối cùng, cũng hóa thành một trang giấy lốm đốm chữ, toàn chuyện hoang đường.

Bùi Xuyên ôm chặt chiếc hộp, nước mắt rơi lã chã xuống nền, loang ra một mảng.

Ông cụ khẽ lắc đầu:

“Đáng tiếc thật, hồi ấy hai đứa đẹp đôi đến thế mà.”

Nói xong ông cũng chẳng nhìn anh nữa, khép cửa lại.

Tuyết rơi dày thêm.

Bùi Xuyên cúi người chào một cái, rồi lái xe thẳng đến căn hộ của Tô Diệu.

Cửa bị anh đá tung. Tô Diệu còn đang ngủ say bị lôi khỏi giường.

Cô ta ngái ngủ, thấy Bùi Xuyên thì vừa mừng vừa tủi, định ôm anh khóc kể:

“Bùi tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Một cái tát thẳng tay giáng xuống.

Tô Diệu trợn tròn mắt – đây là lần đầu tiên anh đánh cô ta.

Anh không nói một lời, lại là một cái tát trời giáng.

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, sưng vù, ngã quỵ xuống đất, miệng rướm máu cầu xin:

“Bùi tổng… anh… anh không cần em và đứa bé nữa sao? Em đang mang thai mà…”

Bùi Xuyên đứng sừng sững, nhìn xuống, trước mặt anh là một người đàn bà tóc tai rũ rượi, mặt mày bầm dập, chẳng còn chút nhan sắc.

Ánh mắt anh không có chút thương hại nào, một cú đá thẳng vào bụng.

Tô Diệu đau đến mức suýt ngất.

Anh túm tóc cô ta, tiếp tục giáng thêm mấy cái tát.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)