Chương 6 - Bí Mật Của Trứng Rồng
Phù Dao giận dữ quát.
Thật ra ta vốn chẳng ưa nàng từ lâu, chỉ vì nể mặt Trường Trạch mà mấy phen nhẫn nhịn.
Nay nàng lại dám công khai xuất thủ với ta? Nhịn không nổi nữa!
Ta giật lấy bình hoa bên cạnh, hắt cả bình nước hồng lên người nàng. Lại tiện tay nhổ vài nhánh cỏ, tét một cái vào mặt nàng cho hả giận!
Phù Dao bao năm nay chắc hẳn đã quen sống an nhàn sung sướng, vậy mà một chút tiến bộ cũng chẳng có.
Ta vốn định dạy nàng vài chiêu rồi rút lui, nào ngờ vừa thu tay lại, thân hình khẽ xoay, một đạo kiếm quang sắc bén khác đã bất ngờ từ phía sau giáng xuống.
Trong chớp mắt, ta đã bị đánh bật ngã xuống đất.
“Kẻ nào dám làm loạn nơi Khôn Sơn Hư?”
Thanh âm trầm lạnh quen thuộc vang lên, như tiếng ngọc va chạm trên đỉnh đầu ta, dội vào tận tâm can.
“Đế quân!” Phù Dao mừng rỡ, bước nhanh tới gần. Thân thể nàng chật vật, đứng bên cạnh Trường Trạch, vẻ yếu đuối đầy uất ức, rồi lập tức chuyển thành căm phẫn nhìn ta chằm chằm.
“Đế quân, con yêu tinh này không biết tốt xấu, dám lên Khôn Sơn Hư trộm cắp Xin Đế quân hãy lập tức giết nó đi!”
“Ngươi trộm thứ gì?”
Ánh mắt Trường Trạch sắc bén, lạnh buốt, từ trên cao phủ xuống người ta.
Ta còn chưa kịp mở miệng, Phù Dao đã nhanh tay thi pháp lên cổ tay ta.
“Ái da!”
Một luồng ngân quang lóe sáng, tiểu tử thối lập tức lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó lồm cồm bò dậy.
“Tiểu điện hạ?!” Phù Dao kinh hô. Ngay cả Trường Trạch cũng cau chặt mày.
Song hắn rất nhanh đã nhìn ra khác biệt.
“Ngươi không phải A Niệm.”
tiểu tử thối vốn có chút chột dạ, khẽ ho hai tiếng, rồi bỗng nhiên bước lên che trước người ta.
“Không được ức hiếp nương thân ta!”
Lời vừa dứt, một giọng trẻ thơ khác cũng từ đằng xa vọng đến:
“Phụ vương, xin đừng làm hại họ!”
17
Chớp mắt một cái, trước mặt ta đã có hai tiểu tử giống hệt nhau đứng sóng đôi.
A Niệm vội vã chạy tới, gấp gáp như tiểu tử thối.
“Phụ vương, bọn họ là bằng hữu của nhi thần, xin người đừng làm hại.”
“Sao lại có hai vị tiểu điện hạ?”
Phù Dao hoàn toàn ngây người, mặt mũi mờ mịt.
Nhưng Trường Trạch thì không. Hắn vốn xưa nay không biểu lộ vui buồn, lại thông tuệ dị thường.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt đen tuyền như mực đã dừng lại trên người ta.
Tiếp đó, hắn từng bước chậm rãi tiến lại gần.
Bị hắn nhìn chăm chú, trong lòng ta dâng lên một hồi hoảng hốt.
Bất kể là khi nào, chỉ cần đứng trước mặt Trường Trạch, ta luôn có cảm giác không thể giấu giếm bất kỳ điều gì, tựa hồ bản thân trần trụi giữa ánh nhìn hắn.
Quả nhiên,
chẳng bao lâu sau, một luồng gió lạnh quét qua mặt.
Phù Dao đứng bên liền hít vào một hơi.
Trường Trạch vẫn dõi mắt nhìn ta.
Ánh mắt hắn thoáng khựng lại trong giây lát, bề ngoài vẫn không biểu cảm, song đáy mắt sâu thẳm như vực không thấy đáy.
Chỉ nghe thanh âm hắn vang lên, âm điệu khó phân rõ cảm xúc:
“Thời Doanh.”
A Niệm quay đầu nhìn phụ vương đầy nghi hoặc, tựa hồ kinh ngạc vì sao hắn lại biết ta.
Một lát sau, Trường Trạch khẽ nói: “Ngươi đúng là… khiến ta tìm khổ biết bao.”
Ta thấy tay hắn siết lại, như đang cố kìm nén. Thế nhưng lại không nhịn được đưa tay ra,
dường như muốn chạm đến ta.
Ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng ấy, tức khí trong lòng liền bốc lên.
“Chát—”
Một bạt tai vang dội đánh thẳng vào mặt hắn.
Nam nhân phụ bạc, lại dám ra tay với ta trước?!
Tát xong, ta liền kéo tiểu tử thối.
“Con à, chạy mau!”
Phía sau liền truyền đến giọng A Niệm: “Phụ vương, sao người lại cười rồi?”
“……”
[18]
Trở về Vân Thương sơn, ta chọn một nơi vắng vẻ dưỡng thương.
tiểu tử thối thường ngày vốn nghịch ngợm phá phách, nay lại an tĩnh lạ thường,
ngoan ngoãn canh giữ bên ta.
“Nương thân, người không sao chứ?”
Ngày hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, tất cả đều bắt đầu từ lần trốn nhà không báo của hắn. Hắn cũng không ngờ lại khiến ta bị thương.
Giờ phút này, đôi mắt hắn ngấn lệ, vừa lo sợ vừa khổ sở nhìn ta.
Ta cũng chẳng có ý trách phạt. Xét cho cùng, ta cũng có phần sai.
Lúc tìm thấy hắn, ta lẽ ra phải lập tức đưa hắn đi. Lại nảy sinh lòng tham, muốn ở lại chơi thêm cùng A Niệm.
“Không sao.”
Trường Trạch tuy ra tay lạnh lùng, chiêu thức mạnh, nhưng nếu không phải là yêu quái đại ác, hắn sẽ không thực sự hạ sát thủ.
Vết thương của ta cũng chỉ là chút thương ngoài da, dưỡng thương vài ngày sẽ hồi phục.
tiểu tử thối bán tín bán nghi, nhưng vẫn lo lắng. Bèn cứ thế canh giữ bên ta, cuộn người sát bên, thân thể nhỏ bé mềm mại.
Ta lại bất giác nhớ về thuở ban đầu ấp trứng. Hồi ấy, tiểu tử thối cũng mềm mềm, thơm thơm thế này.
Vậy mà chớp mắt đã biến thành một tiểu ma vương khiến trời đất kinh hoàng.
“Nương thân, hôm nay người bị thương, là do phụ vương của A Niệm. Người quen hắn sao?”
Ta còn đang hoài niệm quá khứ, bất ngờ nghe hắn hỏi.
Nói không quen thì không ổn. tiểu tử thối tuy nhỏ, nhưng không phải ngốc.
Còn nói quen… ta thực chẳng muốn hắn biết về đoạn nhân duyên năm xưa giữa ta và Trường Trạch.
Ngay khi ta định giả vờ ngủ để lảng tránh…
Ta hoàn toàn quên mất, khi ấy trong điện còn có một người tên A Niệm. Những điều Trường Trạch không thể biết, hắn đều có thể nghe được từ miệng A Niệm.
Bởi vậy đến sáng sớm hôm sau, ta đã tỉnh lại trong một nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nói quen thuộc, là vì nơi này chính là chỗ ở của ta tại cung điện Khôn Sơn Hư.
Nói xa lạ, là bởi ta đã rời khỏi nơi này tròn ba trăm năm.
Ta nhìn bố cục xung quanh gần như không đổi, bỗng dưng lòng dâng lên một hồi chấn động.
Vừa định bước xuống giường, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên.
“Tỉnh rồi.”
Trường Trạch?!
Ta nheo mắt nhìn về phía người đang ngồi kia. Áo lụa xanh nhạt, dung nhan thanh lãnh, trầm tĩnh mà nhã nhặn. Tuyệt không còn khí thế sắc lạnh sát phạt như ngày hôm đó.
Nói thật, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, ta quả thực có chút ngẩn ngơ, tựa như trở về thời điểm sơ ngộ năm xưa.
Nghiệt duyên giữa ta và Trường Trạch, bắt đầu từ ba trăm năm trước.
Chuyện cũ vốn chẳng có gì lạ. Chẳng qua là một lần cứu mạng, rồi lấy thân báo đáp.
Sau bị đưa về Thiên giới, bởi thân phận yêu quái nên chịu đủ loại khinh thường chèn ép.
Cuối cùng, sinh hạ song sinh long đản xong, ta liền giả chết mà rời khỏi.
Khi ấy sợ nếu đem cả hai đứa đi, sẽ khiến hắn sinh nghi truy đuổi. Bởi vậy mới để A Niệm lại.
Nào ngờ thế sự khéo trêu người. Chuyện nên gặp, rốt cuộc vẫn sẽ gặp. Người nên tái ngộ, chung quy vẫn sẽ tái ngộ.
“tiểu tử thối đâu?”
“Đang cùng A Niệm, ngươi chớ lo.”