Chương 7 - Bí Mật Của Trứng Rồng
Hắn ung dung đáp lời, giọng điệu bình thản vững vàng.
Ta suýt nữa cười lạnh thành tiếng.
Ta còn chưa kịp mở miệng phản bác, Trường Trạch đã đưa mắt nhìn ta. Ánh mắt kia như ẩn giấu trăm ngàn điều sâu kín, trĩu nặng tình cảm.
“Thời Doanh, ngươi giấu ta thật khổ.”
Hắn chợt cất lời.
Ngữ khí không mang địch ý, trái lại giống kẻ bị vứt bỏ quay lại đòi lại công bằng hơn.
Ta thực chẳng nhịn được cười lạnh trong lòng. Biết hắn bao nhiêu năm, đã từng thấy hắn biểu lộ thứ tình cảm sâu nặng như vậy bao giờ?
Nghĩ vậy, ta cũng hít sâu một hơi, dứt khoát ngồi xuống đối diện hắn.
Dẫu sao mọi chuyện cũng đã đến nước này. Trường Trạch nay đã biết ta chưa chết, chi bằng dứt khoát một lần, cắt đứt mọi ràng buộc.
Trường Trạch trầm giọng nói:
“Bấy nhiêu năm qua ngươi nhẫn tâm bỏ lại ta và A Niệm.”
Nghe vậy, ta chỉ bật cười lạnh, ánh mắt mang theo vẻ châm biếm.
“Trường Trạch Đế quân lẽ nào không biết vì sao sao?”
Hắn sững lại, ánh mắt vụt qua một tia phức tạp khác thường.
Hắn nhìn ta, ánh nhìn đầy giằng co.
Ta đoán hắn trong lòng hẳn đã hiểu rõ. Năm đó, khi ta còn si mê hắn, mỗi ngày theo sau, ngoan ngoãn, dịu dàng, lời nói luôn ngọt ngào.
Đã từng nói với hắn bằng giọng điệu cay nghiệt như bây giờ chưa từng có.
Không cần ta nhắc, hắn ắt cũng biết vì sao.
[20]
Năm đó hắn đi Đông Hải doanh trấn, thu phục yêu thú, trong lúc bị thương rơi xuống tiên sơn nhà ta.
Ta cứu hắn, hắn nói sẽ lấy thân báo đáp.
Hắn giữ lời, đưa ta về Khôn Sơn Hư. Nhưng rồi lại dửng dưng lạnh nhạt.
Hắn để mặc ta bị Phù Dao cùng các tiên nhân khác chế nhạo, bắt nạt, chẳng hề nói đỡ một lời.
Mà ta, vốn chẳng phải loại người dây dưa. Ban đầu giữ hắn lại, chẳng qua là vì ngàn năm cô quạnh, chỉ muốn có một người bầu bạn.
Nếu Trường Trạch không muốn lấy ta, cứ nói thẳng là được.
Ta cũng chẳng nỡ lòng dùng ân cứu mạng mà ép buộc.
Cưới ta, rồi lại chẳng bảo vệ được ta, để ta chịu nhục, chịu tủi.
Vậy mà hắn còn trách ta rời đi?
Hắn không đồng ý ta ly hôn, lại chẳng dứt khoát chia tay. Một Đế quân đường đường chính chính, vậy mà lại yếu đuối lưỡng lự.
Lẽ nào ta không có oán hận?
Nếu khi đó hắn có thể rõ ràng một chút… ta cũng chẳng đến mức phải mang con giả chết bỏ trốn.
Mà giờ đây, hắn lại quay đầu, trách ta lừa gạt?
Trường Trạch biết mình sai. Hắn trầm mặc hồi lâu, cúi đầu không nói.
“A Doanh, là ta sai. Nhiều năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi. A Niệm cũng… luôn nhớ mong ngươi.”
Hắn cúi đầu, ánh mắt u tối, thoáng có phần mỏi mệt.
“Vậy nên ngươi bắt cóc ta về? Định nhốt ta lại hay sao?”
Sắc mặt Trường Trạch trắng đi vài phần.
“Không phải. Ngày đó ta không cố ý làm tổn thương ngươi, ta chỉ… muốn ngươi tĩnh dưỡng cho tốt.”
Ta không muốn nghe, liền quay mặt sang hướng khác.
Trường Trạch run run, cuối cùng khép miệng, không nói thêm gì nữa. Một lát sau, hắn đứng dậy rời đi.
[21]
Mấy ngày kế tiếp, ta không còn gặp lại Trường Trạch.
Hắn cũng biết bản thân không được hoan nghênh, liền không xuất hiện trước mặt ta nữa.
Ta quyết định đi tìm tiểu tử thối.
Vừa hay gặp được hắn và A Niệm đang ngồi trong tiểu thư phòng.
“Thì ra phụ thân ngươi cũng là phụ thân ta.”
“Thì ra mẫu thân ngươi cũng chính là mẫu thân ta.”
Hai tiểu tử, mỗi đứa chống cằm, gương mặt đều là dáng vẻ buồn rầu nhăn nhó y hệt nhau.
Chỉ e mấy ngày gần đây, tiểu tử thối và A Niệm đã lén thông đồng, mỗi người moi được từ đối phương một ít chuyện liên quan đến ta và Trường Trạch.
Hai bên ghép lại, tất nhiên có thể lắp ghép nên toàn bộ chân tướng.
“Giờ phải làm sao đây?” tiểu tử thối thở dài.
A Niệm nói: “Nương thân liệu có ở bên phụ vương không?”
“Ngươi muốn họ ở bên nhau?”
“Ừm.” A Niệm khẽ gật đầu.
tiểu tử thối nhíu mày trầm ngâm: “Nhưng ta muốn nương thân được vui vẻ.”
“…Ta cũng vậy. Nhưng ta cũng muốn nương thân mãi ở bên cạnh ta.”
Ban đầu nghe tiểu tử thối nói ra lời ấy, ta không khỏi cảm thán trong lòng— quả không hổ là con ta dạy dỗ.
Thế nhưng khi A Niệm cất tiếng với giọng điệu buồn bã u sầu, lòng ta cũng lập tức trầm lặng theo.
Chẳng thể phủ nhận, ta có phần thiên vị.Đối với A Niệm, ta luôn mang theo áy náy và nợ nần.
Nay hài tử đã biết hết mọi chuyện, vậy mà ta lại chẳng chọn ở bên hắn.
Không biết trong lòng hắn có trách ta hay chăng.
Đang lúc ta còn bối rối, chìm trong tâm sự, lại bất ngờ gặp một người—Phù Dao.
Lần này không giống như lần trước. Khi thấy ta, ánh mắt nàng đã không thể che giấu nổi oán độc căm hờn.
“Thời Doanh, ngươi thế mà chưa chết?!”
Kỳ thực giữa ta và Phù Dao, xưa vốn chẳng thù oán.
Nàng là thủ hộ đệ tử của Khôn Sơn Hư, từ khi ta chưa quen biết Trường Trạch, nàng đã là người chủ sự nơi đây.
Lúc ta mới đặt chân lên Thiên giới, lạ lẫm, bất an, nàng tỏ vẻ thân thiện, thường xuyên chỉ bảo.
Ta từng nghĩ nàng là người tốt.
Mãi đến khi bị hãm hại vài lần, mới dần nhận ra— người đứng sau bày mưu giăng bẫy lại chính là nàng.
So với yêu thú ra mặt giết người, hạng người trước mặt cười, sau lưng đâm dao càng đáng ghét gấp bội.
“Thật ngại quá. Thấy ta chưa chết, ngươi chắc thất vọng lắm nhỉ?”
Ta nhìn nàng, mỉa mai cười lạnh.
Ta nghĩ cả đời này ta sẽ không quên được những gì Phù Dao đã làm với ta.
Năm đó ta một lòng muốn rời khỏi, nào ngờ đang mang thai lại bị Trường Trạch quản rất chặt.
Chính là Phù Dao đã tìm đến ta. Nàng nói có cách giúp ta rời khỏi Khôn Sơn Hư.
Ta không còn cách nào khác, đành tin lời nàng.
Chọn ngày sinh nở, giả chết để trốn đi— chính nàng giúp ta sắp đặt.
Ta đương nhiên hiểu rõ Phù Dao chẳng tốt bụng như vậy. Nhưng lại không ngờ nàng dám ra tay thật sự, muốn khiến màn “giả chết” kia thành “chết thật”.
Nếu không phải ta mạng lớn, e rằng nay đã vùi thây nơi suối vàng.
Thấy gương mặt xinh đẹp của nàng méo mó vì phẫn nộ, ánh mắt như đao, tựa muốn đâm thủng thân ta. Chẳng cần đoán cũng biết, nàng hận ta đến tận xương tủy.
Song nàng vẫn giữ chút lý trí, không dám vọng động ra tay tại địa phận Khôn Sơn Hư.
“Phù Dao, cái ơn lớn năm xưa của ngươi, ta đều nhớ rõ cả.”
Ta nhoẻn miệng cười, thấy nàng vừa chột dạ vừa căm tức, mới thong thả rời đi.