Chương 5 - Bí Mật Của Trứng Rồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhìn hai tiểu tử giống hệt nhau chơi trò gà con trốn đại bàng, ta vừa buồn cười vừa bất lực.

Một khắc sau, ta cuối cùng cũng túm được tiểu tử thối, lôi hắn đến trước mặt.

Hắn kêu la xin nhẹ tay, nhưng không đời nào!

Tiếp theo là màn mưa phùn gió bấc bằng lời từ ta khiến hắn phải đầu hàng chịu thua.

“Thời Doanh di di, tiểu tử thối cũng không cố ý, người tha cho huynh ấy đi mà.”

Cuối cùng, A Niệm cũng mở miệng can gián.

Kỳ thực ta cũng chẳng có ý làm khó hắn. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng ép buộc bản tính nó.

Chỉ là không ngờ hắn lại to gan tới mức này.

Hắn dường như chẳng hề sợ hãi, vừa bị rầy xong, bụng đã kêu “rột” một tiếng.

“Nương thân, con đói rồi…”

Hắn gãi đầu, ngượng ngùng nhìn ta.

Ta vừa định bảo dẫn hắn về ăn, A Niệm đã đứng dậy trước:

“Đói rồi sao? Vậy ta vào tiểu trù phòng lấy ít điểm tâm, ngon lắm đấy!”

“Không cần đâu.”

Ta không muốn ở lại quá lâu, tránh sinh chuyện.

Nhưng lời còn chưa dứt, sắc mặt A Niệm liền ảm đạm.

“Vậy… người sắp đi rồi sao? Không thể ở lại với ta thêm chút nữa sao?”

“……”“Được mà! Nương thân, ở lại ăn với A Niệm một chút rồi hãy đi nhé!

Người không biết đâu, phụ vương của A Niệm nghiêm khắc lắm,

bắt huynh ấy chép cả một quyển tâm pháp dài dằng dặc luôn, thật tội nghiệp!”

“……”

Nói như thật vậy. Rõ ràng người phải chép tâm pháp vốn là hắn!

Nếu hắn không giả làm A Niệm, A Niệm sao phải chịu khổ thế này?

Ta tức đến bật cười.

Ngẩng đầu lại thấy ánh mắt mong chờ của A Niệm.

Giờ này, Trường Trạch chắc cũng chưa về được ngay. Ăn một chút điểm tâm… chắc cũng không muộn.

“…Được rồi.”

14

A Niệm hớn hở chạy vào tiểu trù phòng lấy điểm tâm. Hai tiểu tử liền ngồi bên thư án mà Trường Trạch thường xử lý công vụ, vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ.

“Nương thân, người cũng ăn một chút đi…”

Rầm!

tiểu tử thối vô ý đụng phải hộp gỗ đặt trên án. Đồ vật bên trong lập tức rơi tán loạn khắp mặt đất.

A Niệm hoảng hốt: “Xong rồi, chúng ta làm rơi đồ của phụ vương!”

Hắn vội vàng thu dọn. tiểu tử thối cũng sấn tới giúp, song ánh mắt đã bị một tờ họa quyển rơi dưới đất hút lấy.

“Cái gì đây?”

Hắn từ từ mở tờ giấy, rồi bỗng nhiên hét lên: “Ôi trời! Nương thân, người trong tranh này giống người lắm đó!”

Lông mày ta khẽ nhíu lại.

Phải rồi…

Người trong tranh kia chính là dung mạo khi xưa ta từng xuất hiện tại Khôn Sơn Hư.

A Niệm đã sáp lại gần, mở to mắt nhìn: “Thật đúng là giống! Nhưng… Thời Doanh di di, sao chân dung người lại nằm trong hộp của phụ vương con?”

Hắn nghi hoặc nhìn ta. Ngay cả ánh mắt tiểu tử thối cũng đầy ngờ vực.

“Nương thân, đây là chuyện gì vậy?”

“Ta làm sao biết được? Huống hồ các ngươi dựa vào đâu mà khẳng định đó là ta?!”

Hai ánh mắt rực cháy thiêu lên người ta. Ta một tay đẩy đầu mỗi đứa sang một bên, dựng cổ lên cãi:

“Thiên hạ người giống người vốn chẳng thiếu, các ngươi không thấy các ngươi giống nhau đến thế sao? Không phải ta, nhận lầm rồi!”

Dưới sự “giảo hoạt” của ta, hai tiểu tử nửa tin nửa ngờ.

“Ăn xong chưa? Ăn xong thì đi thôi.”

E sinh biến, ta kéo tiểu tử thối định rời đi. A Niệm cũng cẩn thận tiễn ta ra đến cửa thư phòng.

Chẳng ngờ mới đi được hai bước, liền nghe bên ngoài vang lên một thanh âm quen thuộc:

“Đế quân có ở đây không?”

Phù Dao?!

A Niệm trợn tròn mắt: “Làm sao bây giờ?”

Nghe giọng Phù Dao, xem chừng đang định bước vào.

Ta chau mày, liền nâng mặt tiểu tử thối lên: “Con à, lần này phải ủy khuất cho con rồi.”

“Hử? Gì cơ?”

Chưa kịp hỏi xong, ta đã hóa hắn thành một con tiểu xà, vòng quanh cổ tay, giấu dưới tay áo.

[15]

Vừa làm xong hết thảy, Phù Dao liền sải bước tiến vào.

Thấy bên trong còn có một “ta”, mày nàng khẽ nhíu, lập tức quát:

“Vô lễ! Ngươi là tiên nga cung nào, sao dám tùy tiện bước vào điện của Đế quân?!”

A Niệm vội vàng bước ra giải thích: “Là con cho nàng ấy vào. Phụ vương bảo con chép tâm pháp, con đói, nàng ấy đưa điểm tâm cho con ăn.”

Ánh mắt Phù Dao vẫn ngờ vực, dừng lại thật lâu nơi ta đang cúi đầu. Nàng nheo mắt, cẩn trọng quan sát.

A Niệm lại tiến thêm một bước, hỏi sang chuyện khác: “Phù Dao cô cô, người tìm phụ vương có chuyện gì sao? Phụ vương không có ở đây.”

Phù Dao mỉm cười: “Cũng không có gì lớn. Chỉ là Tiên giới Bồng Lai có dâng lên vài con Thần thú, muốn mời Đế quân qua xem thử.” “Đã thế, nếu Đế quân không có, ta sẽ quay lại sau.”

Nói đoạn, nàng rời đi một cách tiêu sái.

Ta cùng A Niệm đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

“A Niệm, ta thực sự phải đi rồi.”

Sau sự xuất hiện đột ngột của Phù Dao, A Niệm cũng biết không tiện lưu khách thêm.

“Vậy… Thời Doanh di di, người nhớ có thời gian thì đến thăm con nữa nhé.”

Nghe hắn nói mà như ta có thể tùy tiện ra vào Khôn Sơn Hư vậy.

Song đối diện với ánh mắt mong mỏi kia, ta không đành từ chối, liền xoa đầu hắn khẽ đáp:

“Được, nhất định.”

[16]

Vừa bước ra khỏi đại môn tiên điện Khôn Sơn Hư, tiểu tử thối quấn quanh tay ta liền nhúc nhích:

“Nương thân, giờ con có thể ra ngoài chưa?”

“Yên phận một chút đi! Hôm nay suýt chút nữa gây họa lớn rồi, con biết không?”

Ta không cho hắn ra, còn thuận tay mắng thêm một câu.

Chẳng ngờ lời vừa dứt, một đạo pháp quang mang lực công kích mạnh mẽ đột ngột đánh tới.

“Quả nhiên là yêu quái! Xem ngươi còn chạy đi đâu!”

Tiếng Phù Dao lạnh như băng vang lên.

Ta lách người tránh được một chiêu kia, nhìn nàng, ánh mắt cũng lạnh hẳn xuống.

Không rõ nàng phát hiện điều gì bất thường, lại có thể âm thầm bám theo đến tận khi ta xuất cung mới ra tay.

May thay lúc này diện mạo ta vẫn giữ như khi đưa A Niệm hồi cung. Song nàng… lại nhớ rất rõ.

“Là ngươi?”

Ánh mắt Phù Dao khóa chặt lấy ta, cười lạnh:

“Ta biết ngay ngươi chẳng phải kẻ an phận! Đừng tưởng cứu được tiểu điện hạ là có thể muốn vào ra Khôn Sơn Hư thế nào cũng được!”

“Dạng yêu quái mang ơn cầu lợi như ngươi, ta thấy nhiều rồi.”

Địch ý của nàng quá rõ ràng.

Tiếng lo lắng của tiểu tử thối vang lên bên tai: “Nương thân! Người không sao chứ? Để con ra giúp người!”

“Đừng lên tiếng! Cứ ở yên đó cho ta!”

Ta không muốn dây dưa thêm. Nhưng Phù Dao thấy ta luôn ôm chặt tay áo, liền tưởng ta đang giấu vật quý gì trong đó, còn lớn tiếng bảo ta giao ra.

“Đã nghe đồn Phù Dao tiên tử xưng mình là chủ mẫu Khôn Sơn Hư, một cành hoa một ngọn cỏ đều phải quản, nay gặp mặt, quả không sai lời đồn.”

“Ngươi là yêu quái mà dám giễu cợt ta?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)