Chương 8 - Bí Mật Của Thái Tử Và Nha Hoàn
Nàng ta rơi tõm xuống nước như cánh diều đứt dây.
“Lần này mới là ta đẩy. Còn chuyện vừa nãy cứu ngươi, xem như huề cả làng.”
Cửu hoàng tử bật cười thành tiếng, ánh mắt ánh lên tia tán thưởng.
“Cứu… khụ khụ khụ… cứu mạng với… khụ khụ…”
Cuối cùng, chính công chúa ra lệnh cho một bà vú biết bơi, lôi Thẩm Bình từ dưới hồ lên.
Nàng còn thong thả buông một câu:
“Thẩm cô nương, mau đưa muội muội về phủ… tẩm bổ lại đầu óc đi. Bị đẩy hay không cũng chẳng phân biệt được nữa, thì hỏng cả rồi.”
Thẩm Doãn Nguyệt cắn môi, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ biết cúi đầu vâng dạ, dẫn muội muội lặng lẽ rút lui.
Còn ta, thì thong dong xoay người lại, mỉm cười nhìn công chúa:
“Tạ ơn công chúa điện hạ đã lên tiếng bênh vực cho thần nữ!”
Công chúa Triều Dương hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn hất cằm nói:
“Đừng tưởng bản cung là bênh ngươi! Chỉ là mắt bản cung không chứa nổi hạt cát mà thôi!”
Dứt lời, nàng ta lại dẫn theo một đoàn tiểu thư rộn ràng rời đi, khí thế bừng bừng như sấm lướt.
11
Cuối cùng, không hiểu sao… chỉ còn lại ta và Cửu hoàng tử.
Hồng Anh đâu rồi?! Ngươi bỏ chủ chạy theo điểm tâm rồi à!
Cửu hoàng tử nhoẻn miệng cười, chủ động lên tiếng:
“Dạo này vất vả cho Hồng Anh cô nương quá, ngày ngày giúp bản vương chuyển lễ vật.”
“Ta đã bảo người dẫn nàng tới quán Hương Mãn Lâu, ăn thỏa thích các món điểm tâm.”
Ta vội bước tới hai bước, cười rạng rỡ:
“Điện hạ đừng nuông chiều nha đầu tham ăn ấy quá, hỏng người mất!” “Cũng xin đa tạ điện hạ, vừa rồi đã vì thần nữ mà đứng ra làm chứng.”
Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc ta, rồi thở dài một tiếng, giọng trầm thấp như gió đêm:
“Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ta dĩ nhiên phải bảo vệ.”
Đôi mắt hắn đen láy như mực, tựa hồ hồ sâu đáy lạnh, lại như vòng xoáy ẩn tàng sóng ngầm.
Chỉ một cái nhìn, đã khiến người khác sa vào chẳng cách chi thoát nổi.
Chẳng hiểu sao, đầu óc ta chợt nóng ran, lỡ miệng đùa một câu:
“Vậy… hay là ngài lấy thân báo đáp đi?”
Cửu hoàng tử nhìn ta, ánh mắt ngập tràn ý cười, tựa hồ trong mắt có muôn vàn sao nhỏ lấp lánh:
“Được ~~”
Toàn thân ta đứng đơ tại chỗ, vội vàng xua tay, cười trừ:
“Thần nữ nói đùa thôi! Điện hạ chớ coi là thật nha!”
Nào ngờ, hắn thu liễm nụ cười, nghiêng đầu ghé sát tai ta, hơi thở như lan:
“Nếu ta coi là thật… thì sao?”
Ta ngây người, chẳng biết nên đáp thế nào. Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng khó xử.
Một lát sau, đôi mắt hắn hoe đỏ, khóe môi nở một nụ cười tự giễu.
Lời nói bật ra khàn khàn như cát đá cọ qua cổ họng:
“Là ta đường đột rồi.” “Ta chỉ là một hoàng tử thứ xuất, chẳng quyền chẳng thế, mẫu phi mất sớm, ngoại tộc cũng không sánh bằng Thái tử.”
“Tài mọn, diện mạo… lại càng kém xa Thái tử điện hạ.” “Cô nương không để tâm đến ta… cũng là điều phải lẽ.”
Lời chưa dứt, nước mắt hắn rơi như chuỗi ngọc đứt dây, tí tách từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Ta… ta… ta…
Đây là lần đầu ta thấy nam nhân rơi lệ, lập tức cuống cả tay chân.
Nhìn hắn đưa tay lau nước mắt, lòng ta như bị ai siết lại, nhức nhối vô cùng.
Hoảng loạn, ta nắm lấy tay hắn, dịu giọng an ủi:
“Không không không! Điện hạ hơn Thái tử gấp vạn lần!” “Ngài tâm địa hiền lương, lại dũng cảm chính trực.”
“Lúc họ vu oan cho ta, ngài là người đầu tiên đứng ra vì công đạo.”
“Ngài lại còn… nhìn thấu tâm can ta, tặng lễ vật hợp ý từng món một.”
“Mỗi món ta đều thích vô cùng!” “Ngài đúng là… như con giun trong bụng ta vậy!”
“À… không không, ta không có ý nói ngài là giun…” “Ý ta là… trong mắt ta, ngài là người tốt nhất thiên hạ!”
Cửu hoàng tử cúi đầu nhìn tay ta đang nắm tay chàng, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười nhàn nhạt.
“Ta thực sự… tốt như lời nàng nói sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Ta gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt chân thành không chút do dự.
Cửu hoàng tử nghe vậy, mỉm cười nhìn ta:
“Vậy ta sẽ xin phụ hoàng ban chỉ tứ hôn cho chúng ta!”
Ta chớp mắt mấy lần — sao lại quay về chủ đề này nữa rồi?!
Thấy ta không lên tiếng, đáy mắt hắn hiện lên một tia ảm đạm. Đôi mắt phượng vốn xinh đẹp kia, lại lần nữa đẫm lệ long lanh.
Sao người này lại dễ khóc đến vậy chứ!
Thấy vành mắt hắn đỏ bừng, ta vội gật đầu lia lịa, thuận theo hắn mà nói:
“Được được được, tứ hôn thì tứ hôn!”
Nghĩ lại, nếu thật sự gả cho Cửu hoàng tử, lỡ tương lai Thái tử đăng cơ có ý tru di Sở gia ta, thì cũng phải nghĩ lại đôi phần.
Nghe ta nói xong, hắn ngẩn người trong chốc lát, đôi mắt sâu thẳm thoáng ánh lên vui mừng, hai gò má ửng hồng, lời nói cũng líu cả lưỡi:
“Ta, ta… ta lập tức vào cung… xin phụ hoàng tứ hôn!”
Dứt lời, hắn xắn tay áo hớn hở chạy vù ra ngoài như cơn gió.
Chưa đến mấy bước, hắn lại quay ngược trở vào, một tay ôm chầm lấy ta, giọng nói không giấu nổi sự vui sướng:
“Vi Vi, nàng chờ ta!”
“Ừm…”