Chương 7 - Bí Mật Của Thái Tử Và Nha Hoàn
10
Trong hồ Vạn Lý, từng đàn cá Koi đủ sắc cầu vồng, mập mạp múp míp, đang vẫy đuôi tung tăng dưới nước.
Ta chỉ vào con cá chép đỏ to nhất, hớn hở nói:
“Con này đem nướng thì da sẽ vàng óng, mỡ chảy xèo xèo, thơm phức.”
“Còn con kia… ta làm kiểu chiên giòn muối tiêu, cắn một miếng vỡ tan trong miệng.”
“To gan! Ngươi là ai? Dám mơ động đến cá chép quý của công chúa sao?”
Giữa lúc ta đang say sưa tính món, chợt đâu xuất hiện một cô nương mặc váy lụa xanh khói, bước ra từ rặng liễu ven hồ.
Nàng ta giơ tay ngọc, chỉ thẳng vào mặt ta, ánh mắt đầy căm phẫn.
Thân hình thì nhỏ nhắn mà giọng nói thì vang như chuông chùa:
Ta nhíu mày, khẽ ngoáy tai, rồi nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi là ai? Ta động vào cá hồi nào, mắt nào ngươi trông thấy?”
Nàng ta dậm chân nói:
“Ta nghe rõ rành rành! Ngươi bảo làm cá nướng, cá chiên gì đó! Ngươi chờ đó, ta sẽ bẩm báo công chúa!”
Ta cười khẩy một tiếng:
“Tùy ngươi!”
Dứt lời, ta ngẩng đầu bước đi, chẳng thèm liếc nàng thêm cái nào.
Ai ngờ cô nương ấy lại nhào tới, định ngăn ta lại.
Đường ven hồ rải đá gồ ghề, nàng ta bước vội, chân trượt, loạng choạng nhào tới phía ta.
Ta hoảng hốt, vội lùi nửa bước, miệng quát:
“Tránh ra cho ta!”
Ai ngờ — nàng ta mất đà, lao thẳng…
ngã ùm xuống hồ cá chép.
Trông thấy nàng kia sắp hóa thành mồi cho cá chép, ta vội bước lên hai bước lớn, một tay túm lấy lôi lên.
Lau mồ hôi trên trán, ta nhàn nhạt nói:
“Nếu cô nương muốn xuống bắt cá, thì đợi ta rời đi hãy xuống cũng chưa muộn.”
Nàng nọ giận đến nghiến răng, nhưng chỉ chớp mắt một cái, đã đổi mặt, tỏ ra khiếp đảm hoảng loạn, cả người ngã phịch xuống đất.
Ta: “???”
Trong lòng ta thầm nghĩ — tổ tiên nàng ta hẳn là người Tứ Xuyên – Trùng Khánh?
Chợt thấy nàng ta ôm mặt khóc rưng rức, giọng bi thương thống thiết:
“Hu hu hu… xin công chúa điện hạ làm chủ cho thần nữ…”
“Thần nữ đang dạo chơi bên hồ cá Vạn Lý, thì gặp Sở cô nương. Nàng ta muốn ăn cá chép quý của công chúa, thần nữ biết rõ nơi này toàn là báu vật trong lòng công chúa…”
“Thần nữ bèn dịu giọng khuyên can, chẳng ngờ nàng chẳng những nhục mạ thần nữ, còn muốn đẩy thần nữ xuống hồ! Nếu chẳng may công chúa cùng chư vị tiểu thư đến kịp, e là thần nữ giờ đã…”
Công chúa Triều Dương nghe xong, lông mày nhíu chặt, khi nghe đến chuyện ta muốn ăn cá chép của nàng, đôi mắt hạnh trợn tròn như chuông đồng, trừng về phía ta:
“Sở Hy Vi! Ta biết ngay mà, cái vẻ nhu mì hiền thục của ngươi nãy giờ chỉ là giả tạo!”
Cái gì vậy trời?!
Ta ngẩn người. Sao nghe giọng công chúa tức giận mà trong đó… lại lộ ra chút khoái trá?
Ngay giây tiếp theo, Thẩm Doãn Nguyệt như cánh bướm sa cánh hoa, thướt tha sà xuống đất:
“Ôi trời ơi, công chúa điện hạ, đây là tiểu muội cùng cha khác mẹ của thần nữ – Thẩm Bình.
Có lẽ do Sở cô nương bất ngờ nghe tin ta sắp được chỉ hôn cùng Thái tử, trong lòng nảy sinh ghen ghét, nên mới làm ra hành động hồ đồ như vậy. Kính mong công chúa lượng thứ.”
Nghe thì như bênh vực ta, mà từng câu chữ lại ngấm ngầm ám chỉ ta là hung thủ đẩy người xuống hồ.
Nàng ta còn quay sang ta, cười dịu dàng mà lời nói sắc như dao:
“Sở cô nương, dù cho có ganh ghét ta đi chăng nữa, thì cũng không nên trút giận lên muội muội ta.”
“Nếu muội ấy có mệnh hệ gì, cô nói xem… ta biết ăn nói với mẫu thân muội ấy thế nào đây?”
Ta: Ngươi……
Ngay lúc ấy, một giọng nam trong trẻo vang lên:
“Bản vương có thể làm chứng. Rõ ràng vừa nãy chính là Thẩm cô nương tự trượt chân rơi xuống hồ.”
“Sở cô nương bất chấp hiểm nguy cứu người, lại bị lấy oán báo ân, thật đáng buồn thay.”
Từ phía sau giả sơn, Cửu hoàng tử bước ra, dung mạo như ngọc, dáng vẻ tuấn tú phi phàm.
Người này… rốt cuộc ẩn sau giả sơn từ bao giờ?!
Thẩm Bình lúc ấy sắc mặt tái đi, tay run rẩy, lấm lét nhìn về phía Thẩm Doãn Nguyệt.
Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của nàng ta, Thẩm Bình lập tức hét to như chết đuối vớ được cọc:
“Là Sở Hy Vi đẩy ta!”
Công chúa Triều Dương đưa đôi mắt phượng quét qua cả bọn ta.
“Lẽ nào ngươi muốn nói — Cửu hoàng huynh của ta… nói dối?”
Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Hơn nữa… Sở Hy Vi xưa nay là người thẳng thắn, nếu thực là nàng làm, nàng nhất định sẽ thừa nhận.”
Hồng Anh bên cạnh hai mắt long lanh nhìn công chúa, trong lòng cảm thán:
【Quả nhiên, người hiểu rõ đại tiểu thư nhất… lại là công chúa kình địch!】
【Giơ cờ ủng hộ công chúa! Tặng hoa cho công chúa!】
Ta cũng chẳng ngờ công chúa sẽ đứng về phía mình như vậy.
Thẩm Bình như hồn lìa khỏi xác, cả người mất tinh thần, tỏ vẻ phó mặc số mệnh.
“Nếu không phải ngươi đẩy, thì cứu ta làm gì?”
Ta nghe xong… ngẫm lại thấy cũng có lý.
Liền bước tới, một tay đẩy nàng ta trở lại hồ:
“Đi cho khuất!”