Chương 9 - Bí Mật Của Thái Tử Và Nha Hoàn
Ta khẽ gật đầu, tai đỏ như gấc chín, cố giữ vẻ bình thản, nhưng giọng đáp lại nhỏ như muỗi kêu.
Ánh mắt ta vô tình đảo qua phía sau, chợt thấy Hồng Anh chẳng biết từ khi nào đã trở về.
Nàng ta đang gặm dở miếng điểm tâm, miệng há to, bánh rớt đánh bịch xuống đất.
Hồng Anh hít sâu một hơi, rồi vung quyền đấm liên tiếp vào người thị vệ bên cạnh:
“Hóa ra ngươi cố tình lừa ta rời đi, để giúp chủ tử ngươi… gài bẫy cầu hôn tiểu thư nhà ta!”
“Hu hu hu, ta không thèm ăn điểm tâm ngươi đưa nữa!”
【Vừa tiễn xong tên cẩu Thái tử, lại mọc thêm một bình trà xanh là Cửu hoàng tử.】
【Sao lũ heo cứ nhè vào cây cải trắng nhà ta mà đào thế này?!】
【Ông trời ơi, cho ta yên một ngày được không, hu hu hu hu…】
Nam tử kia mặt tái xanh luống cuống thanh minh:
“Ta… ta không có lừa nàng!”
Sau đó quay sang ta, cúi người hành lễ:
“Vương phi, thuộc hạ là ám vệ của Cửu hoàng tử, thứ mười lăm trong đội, người có thể gọi thuộc hạ là Thập Ngũ.”
“Phụng mệnh chủ tử, từ nay sẽ bảo vệ vương phi mọi lúc mọi nơi. Vương phi có sai bảo gì, thuộc hạ đều kính cẩn chờ lệnh.”
Nghe đến hai chữ “vương phi”, ta lập tức nhớ tới dáng vẻ Cửu hoàng tử nước mắt lưng tròng ban nãy, lòng khẽ nhói, đưa tay xoa trán.
“Được rồi, Thập Ngũ, miễn lễ.”
Ta ngừng lại chốc lát, rồi nghiêm giọng:
“Còn nữa, cứ theo Hồng Anh mà gọi ta là tiểu thư là được.”
Chỉ mới định xin thánh chỉ mà đã gọi ta là vương phi rồi ư?!
“Dạ, tiểu thư.”
“Mấy món quà Cửu hoàng tử từng gửi tới… là do ngươi đưa đến?”
“Thưa đúng vậy.”
“Ừ, lui xuống đi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nói đoạn, Thập Ngũ liền ẩn mình vào bóng tối, mất hút như chưa từng xuất hiện.
12
Đêm ấy, sấm sét vang rền bên ngoài, mây đen vần vũ.
Hồng Anh cứ thập thò bên khung cửa, hết liếc trái lại nhìn phải.
Ta nhướng mày, trêu chọc:
“Nhìn gì vậy? Lo cho Thập Ngũ à?”
“Ai… ai lo cho hắn?!”
Hồng Anh ngẩng cổ, tức giận nói:
“Tên đại lừa đảo ấy, tốt nhất nên bị trời đánh đi cho rồi!”
Lời còn chưa dứt, trên trời liền nổ vang mấy tiếng sấm long trời lở đất.
Sắc mặt Hồng Anh tái nhợt như tờ giấy, vội chắp tay khấn lạy:
“Lão Thiên Gia, lão Thiên Nương… con… con chỉ đùa thôi ạ…”
Đoạn nàng nhổ ba lần xuống đất:
“Phì phì phì! Cái gì xấu thì không linh, cái gì tốt thì linh ngay!”
Ta nhìn bộ dáng nàng miệng cứng mà tâm mềm, không nhịn được mà cười đến run cả vai.
Không đùa nàng nữa, ta quay vào trong, lòng thấy nhẹ bẫng như gió xuân sau trận mưa rào.
“Mau đi đi, để Thập Ngũ nghỉ tạm ở phòng bên.”
“Tìm bộ y phục sạch sẽ cho hắn, rồi xuống tiểu trù phòng sắc một bát canh gừng giải hàn.”
“Nếu hắn không chịu, thì cứ nói đó là mệnh lệnh của ta.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay!”
Hồng Anh không dám nhìn thẳng vào mắt ta, chỉ “vèo” một cái đã chạy mất hút.
Ta khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Miệng thì độc mà tâm lại mềm. Con gái lớn rồi, giữ cũng không được nữa rồi a~
Gió mưa ngoài trời đập ràn rạt vào khung cửa sổ, ta đứng dậy, bước đến đóng lại.
Vừa định khép cửa, bỗng một bàn tay vươn lên bám lấy khung gỗ.
Ta giật mình, nắm chặt cổ tay người kia kéo mạnh một cái, lôi cả người hắn vào trong phòng.
“Vi Vi, là ta!”
“Điện hạ?! Ngài… sao lại tới đây?!”
Dưới ánh nến chập chờn, gương mặt nghiêng của hắn được phủ lên một tầng ánh vàng nhè nhẹ, tuấn tú đến mức khiến người ta lạc cả hồn vía.
Có một nét tà mị nhẹ nhàng, lại mang theo sức cuốn hút chẳng thể kháng cự.
“Vi Vi, ta đã vào cung cầu phụ hoàng tứ hôn cho đôi ta.” “Thánh chỉ ngày mai sẽ đến phủ Tướng quân.” “Ta muốn đích thân đến báo tin vui này với nàng đầu tiên.”
Ánh mắt hắn long lanh như tinh tú, tràn ngập sủng nịnh và thâm tình.
Lòng ta cũng bất giác dịu xuống, như có dòng nước ấm rót vào tim.
Thì ra, được một người để tâm đến… lại là cảm giác dễ chịu đến thế.
Ta khẽ cúi đầu:
“Nhưng mà… ngài đâu cần phải đến ngay trong đêm thế này.”
Hắn nhẹ nghiêng đầu, giọng mang vẻ u buồn:
“Nàng… không muốn gặp ta sao?”
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt ủy khuất như chú cún con bị bỏ rơi, trong mắt dường như ngân ngấn lệ.
Ta vội xua tay, nói lớn:
“Không không phải vậy!”
Tên này rõ ràng là cố tình làm bộ đáng thương để dọa ta!
Ta chỉnh lại giọng, cẩn trọng lựa lời:
“Ý ta là đêm nay gió lớn mưa to, ngài thân thể vừa khỏi bệnh không lâu.” “Nếu lại nhiễm hàn khí thì biết làm sao?”
Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười ấm áp:
“Vi Vi là lo cho ta ư?” “Ta thực sự rất vui…”
Hắn rút từ trong áo ra một chiếc trâm hoa mai tinh xảo.
“Đây là cây trâm mẫu phi ta khi xưa yêu thích nhất, ta muốn tặng lại cho nàng.”
Nói rồi, hắn dịu dàng cài trâm lên tóc ta, ngắm nghía một hồi, giọng trầm thấp đầy yêu thương:
“Vi Vi, nàng đẹp lắm…”
Nghe đồn, năm xưa Lệ quý phi sắc nước hương trời, khuynh đảo lục cung, dù xuất thân thấp kém vẫn nhờ dung mạo khuynh thành mà leo lên hàng quý phi, được thánh sủng nhiều năm không suy giảm.