Chương 5 - Bí Mật Của Gạo Đen
Khi tôi ngẩng lên lần nữa, bà Trần đã biến mất.
Chỉ còn lại vài dấu chân bé xíu, ướt sũng, in trên sàn gạch.
Tối hôm đó, tôi phát hiện ra sự thật kinh hoàng hơn tất cả những gì tôi từng tưởng tượng.
Khi đang lục tìm di vật của mẹ trên gác mái, tôi cạy mở một chiếc rương gỗ đỏ có khóa.
Bên trong xếp ngay ngắn hơn chục lọ thủy tinh — tất cả đều ngâm… tử cung người trong dung dịch formalin.
Mỗi mẫu tử cung đều buộc một mảnh dây đỏ, treo kèm mảnh nhãn viết tên và ngày tháng năm sinh của những người phụ nữ khác nhau.
Lọ đặt gần nắp nhất… dán nhãn tên tôi.
Lọ thủy tinh bất ngờ rung lên “cộc cộc”, trên bề mặt tử cung lơ lửng bên trong hiện ra… một khuôn mặt trẻ sơ sinh.
Nó mở đôi mắt trống rỗng không tròng, cách lớp kính mỉm cười với tôi:
“Mẹ ơi… đây là ngôi nhà mới mẹ chuẩn bị cho con à?”
Tôi hét lên và lùi lại, vô tình làm đổ chiếc chum gạo phía sau.
Gạo trắng “ào ào” tràn ra, lẫn trong đó là hàng chục chiếc răng người.
Những chiếc răng đó lách cách va vào nhau như vật sống, rồi tự động ghép lại thành… một khung hàm dưới hoàn chỉnh.
Nửa đêm, tôi bị cơn đau buốt xé ngang người đánh thức.
Bụng tôi như bị ai đó dùng dao cùn rạch từ bên trong, cảm giác rách toạc từng tấc thịt rõ rệt.
Tôi vén áo ngủ lên xem — ngay dưới rốn là một vết nứt dài khoảng ba tấc, đỏ hỏn, phần thịt hồng lòi ra ngoài… nhưng không hề chảy máu.
Từ trong khe nứt, một bàn tay nhỏ xíu tím tái từ từ thò ra, đầu ngón tay còn dính đầy nước ối.
“Mẹ ơi… giúp con ra ngoài…”
Tôi điên cuồng lấy dây da quấn chặt bụng lại, bàn tay kia lập tức rụt vào.
Nhưng bên trong vết nứt lại vang lên tiếng “chụt chụt” rít rít — tôi cảm nhận rõ nó đang hút máu của mình.
Trong gương, khuôn mặt tôi tái xanh đi trông thấy, còn bụng thì càng lúc càng phình lớn.
Làn da dần xuất hiện những mảng bầm tím như xác chết, bốc mùi hôi nồng của thịt thối rữa.
Đột nhiên, toàn bộ chum gạo trong căn nhà đồng loạt phát ra tiếng “cộc cộc” như có vật gì đập từ bên trong.
Gạo từ khắp nơi như bị thứ gì đó điều khiển, trào ra khỏi chum, đổ dồn lại thành một con sông trắng uốn lượn trên sàn.
Dòng “sông gạo” ấy chảy thẳng đến trước cửa phòng tôi.
Từ gạo, hình thành một gương mặt trẻ sơ sinh khổng lồ, nó mấp máy “đôi môi” mà nói:
“Trời sắp sáng rồi… con sắp chào đời…”
Tôi tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ — bình minh còn ba tiếng nữa mới đến.
6.
Trời sắp sáng.
Tôi co rúm người trong góc phòng, dùng ba sợi dây da buộc chặt bụng đang co giật không ngừng.
Vết nứt trên da bụng giờ đã rách dài đến năm tấc.
Qua lớp thịt bị bật tung, có thể nhìn thấy một thai nhi tím đen đang dùng hàm răng nhỏ nhọn gặm nhấm nội tạng của tôi.
Mỗi lần tôi thở là một lần ngửi thấy mùi tanh của máu — tôi biết, nó sắp chui ra rồi.
Lời của bà Trần văng vẳng trong đầu tôi: “Muốn sống… thì phải tìm người thế mạng.”
6 giờ sáng, tôi lê bước đến nhà hàng xóm, gõ cửa với cái bụng nặng nề.
Cô Linh hàng xóm mở cửa, đon đả mời tôi vào nhà, hoàn toàn không để ý tôi đang giấu cây kéo trong tay áo.
Khi cô ấy quay lưng pha trà, tôi bàng hoàng phát hiện — có một bóng đen nhỏ như lòng bàn tay đang bám trên gáy cô ấy.
“Trông cô Ôn hôm nay kém sắc quá.”
Cô Linh đưa cho tôi một tách hồng trà.Tôi nhìn vào mặt nước — khuôn mặt phản chiếu không phải tôi, mà là một đứa trẻ sơ sinh đã phân hủy.
“Dạo này… tôi mất ngủ thôi.” Tôi gượng gạo đáp, cố giấu đi cơn đau bụng đang ngày một dữ dội.
Tôi nhìn thấy bóng đen trên cổ cô Linh đang phồng to lên, nó thò lưỡi dài ra liếm quanh động mạch cảnh của cô ấy.
Bụng tôi đột nhiên co giật dữ dội.
Cô Linh nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Cô… có thai à?”
“Không!”
Tôi bật dậy, và nhìn thấy dưới ánh nắng — cái bóng của mình biến dạng kéo dài.
Bụng cái bóng bị rách toạc, hàng loạt cánh tay nhỏ xíu màu đen bò ra khỏi vết rách, trườn về phía cái bóng của cô Linh.
“Choang!” — tách trà rơi xuống sàn vỡ tan.
“Tôi phải đi rồi.”
Tôi vội vã bỏ chạy. Sau lưng vang lên tiếng cô Linh lẩm bẩm: “Lạ thật… sao chum gạo lại trống trơn vậy?”
12 giờ trưa, tôi bàng hoàng phát hiện mình đang đứng trước sạp thịt ở chợ.
Trong tay là một miếng gan sống to tướng. Ông chủ sạp nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:
“Cô gái, đây là lần thứ ba cô tới mua rồi đó…”
Tôi cúi đầu nhìn — trong túi là ba gói nội tạng đẫm máu, mà tôi không hề nhớ mình đã mua chúng khi nào.
Đáng sợ hơn nữa, khóe miệng tôi vẫn còn vương vết máu tươi, kẽ răng còn mắc lại sợi thịt đỏ hỏn.
“Phải cho nó ăn no đấy…”
Tiếng cười khẽ của bà Trần văng vẳng bên tai.
Tôi hoảng loạn lao vào nhà vệ sinh công cộng, cúi đầu nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.
Nhưng tôi không nôn ra thức ăn — mà là những hạt gạo sống quấn lấy mạch máu.
ĐỌC TIẾP :