Chương 6 - Bí Mật Của Gạo Đen

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Chúng bò ngoằn ngoèo trong bồn như lũ dòi, cuối cùng ghép lại thành một dòng chữ:

“Chưa đủ đâu… cần thịt người…”

Ba giờ chiều, tôi đã làm một việc khủng khiếp.

Tôi đem chiếc bánh có trộn thuốc ngủ, đưa cho bé gái đang chơi dưới tầng.

Khi em ấy ngây thơ nhận lấy hộp bánh, tôi rõ ràng nhìn thấy phía sau lưng em… hiện lên một cái bóng đen khổng lồ hình dáng trẻ sơ sinh.

Nó đang nhe răng cười với tôi, nụ cười méo mó đầy khoái trá.

“Cảm ơn chị!”

Cô bé vui vẻ chạy đi. Tôi chết trân nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy rời xa.

Mỗi bước chân, máu đen rỉ ra từ lòng bàn chân, rồi nhanh chóng bốc hơi trong ánh nắng, tạo thành làn sương đỏ mờ mịt.

Về đến nhà, cơm cúng trên bàn thờ đột nhiên trắng ngần, đầy đặn và thơm lừng.

Lần đầu tiên, bụng tôi không còn đau đớn — thay vào đó là cảm giác no nê kỳ lạ.

“Giỏi lắm…”

Hình ảnh tôi trong gương mấp máy môi, giọng nói phát ra không phải của tôi, còn đôi môi đã thâm tím như xác chết.

Hoàng hôn buông xuống, báo ứng ập tới.

Tôi đang thái rau cho bữa tối thì nghe tiếng TV phát bản tin khẩn:

“Khu đô thị phía Nam vừa xảy ra một vụ án mạng bí ẩn. Một bé gái bị… moi nội tạng khi đang ngủ.”

“Cạch!” — dao rơi xuống nền gạch.

Tôi run rẩy vén áo lên.

Vết nứt trên bụng đã gần như lành hẳn, nhưng dưới làn da, có gì đó đang nhúc nhích tiêu hóa.

Thỉnh thoảng lại nhô lên một khối tròn, rồi từ từ xẹp xuống.

Tiếng “cộc cộc” vang lên từ bên ngoài cửa sổ.

Tôi kéo rèm — bé gái ban nãy đang đứng dưới nhà, bụng bị khoét một lỗ lớn rỉ máu, trên tay ôm một thứ gì đó đỏ au.

“Chị ơi…”

Giọng em ấy vang lên… từ trong điện thoại của tôi: “Đồ ăn của chị… giao đến rồi…”

Ding dong! Chuông cửa vang lên.

11 giờ đêm, tôi co ro trong bồn tắm.

Nước đã nguội ngắt từ lâu, nhưng tôi không dám bước ra.

Tấm gương trong phòng tắm đã bị tôi phủ kín bằng ga giường, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng đập “cộc cộc” từ bên trong — như thể có ai đó đang cố phá gương chui ra ngoài.

“Mày trốn không thoát đâu…”

Giọng bà Trần vang lên từ cống thoát nước. “Tiếp theo… sẽ là ai đây?”

Điện thoại tôi đột nhiên tự động phát một đoạn video:

Trong đó là cảnh cô Linh đang ngủ, chăn bỗng phồng lên kỳ lạ.

Bất chợt, một bàn tay nhỏ tím bầm từ trong chăn thò ra ngoài…

Thai quỷ trong bụng tôi đạp mạnh một cái khiến tôi gập người lại vì đau.

Lần này, tôi nghe thấy nó rõ ràng:

“Ngày mai… tao muốn ăn… một thứ còn tươi…”

Tôi ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

Thời điểm đêm thứ bảy, giờ Tý… chỉ còn chưa đến 24 tiếng.

7

Tôi chăm chăm nhìn kim giây trên đồng hồ treo tường nhích từng nấc. Thai quỷ trong bụng cũng đạp theo nhịp từng cái một.

Ba giờ mười bảy phút sáng, tôi giật mình tỉnh dậy — từ bếp vang lên tiếng “cộc cộc cộc” chặt thịt.

Nhưng… thứ trên thớt không phải thịt.

Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, tôi thấy một người đang quay lưng lại với tôi — là “tôi” đang cắt rau.

Động tác của “tôi” cứng đờ như con rối bị giật dây, dao cứ lên xuống đều đặn, máu thịt lẫn lộn trên thớt.

Khi “tôi” nghiêng người lấy gia vị, tôi mới thấy rõ khuôn mặt của nó:

Một nửa giống hệt tôi, nhưng nửa còn lại… là gương mặt trẻ sơ sinh đã thối rữa.

“Khặc khặc, sắp xong rồi…”

Nó nhe răng cười, khóe miệng rách toét đến tận mang tai:

“Tiệc tẩy trần… cho mẹ yêu…”

Cửa tủ lạnh đột nhiên bật mở, hơi lạnh pha lẫn mùi xác thối phả thẳng vào mặt.

Trong ngăn mát, đầu của cô Linh đang nằm chềnh ềnh — đôi mắt còn nháy với tôi một cái, hàm răng thì biến thành hạt gạo mốc.

6 giờ sáng, tôi phát hiện mình đang nấu một nồi cháo kỳ lạ.

Nồi đất trên bếp sôi ùng ục, trong đó là thứ chất lỏng hồng hồng ghê rợn.

Khi tôi dùng muỗng khuấy lên, một ngón tay đeo nhẫn trồi lên mặt nước.

Là chiếc nhẫn ngọc bích của mẹ tôi.

“Ọe—”

Tôi lùi lại, đụng phải chiếc chum gạo phía sau và làm nó đổ ập xuống.

Gạo trắng tuôn ào ào ra sàn — mỗi hạt đều mọc ra một con mắt đen nhỏ xíu.

Chúng “soạt soạt” bò về phía tôi, bám đầy cổ chân.

“Ăn đi…”

Giọng của bà Trần vang vọng từ khắp nơi:

“Bữa cơm đoàn tụ cuối cùng…”

Tôi hoảng loạn vung tay đập vào chân, nhưng mấy hạt gạo ấy đã chui vào da thịt, nổi thành từng u thịt nhỏ lồi lên dưới da.

Tồi tệ hơn nữa — bụng tôi đang phình to thấy rõ từng giây.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)