Chương 4 - Bí Mật Của Gạo Đen
Tôi run rẩy cúi người lại gần, bất chợt nghe thấy từ trong bát vang ra tiếng “chóp chép, chóp chép” nuốt nuốt nhai nhai.
“Rầm!”
Ngăn kéo dưới bàn thờ bật tung ra, quyển nhật ký của mẹ tự động lật đến một trang.
Trên trang giấy ngả vàng, là những dòng chữ viết bằng máu:
“Đêm thứ bảy, đúng giờ Tý, quỷ thai sẽ phá bụng mà ra. Muốn sống… phải cho nó ăn thịt sống.”
Lúc ấy tôi mới để ý — thịt sống trong tủ lạnh mỗi ngày đều biến mất một chút không rõ lý do.
Còn khóe miệng tôi… lúc nào cũng dính thứ gì đó giống như… vết máu.
Lúc mặt trời lặn, tôi phát hiện ra điều kinh hoàng nhất — khiến thần kinh tôi hoàn toàn sụp đổ.
Khi đang tắm, tôi để ý xung quanh rốn bắt đầu xuất hiện vết bầm màu tím đen như xác chết.
Tôi thử ấn nhẹ vào bụng — rõ ràng cảm nhận được một khối cứng bằng nắm tay đang nằm bên trong.
Khi tôi đứng trước gương, vén áo lên nhìn kỹ —
Ngay giữa bụng tôi… hiện lên một khuôn mặt mờ mờ của trẻ sơ sinh.
Nó dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, bất ngờ bật cười “khúc khích”.
Ngay sau đó, một cục nhô nhọn chọc thẳng lên, gần như phá toạc làn da bụng.
“Mẹ ơi… chịu đựng thêm chút nữa…”
“Tối mai… con sẽ ra đời rồi…”
Tôi điên cuồng dùng móng tay cào xé bụng mình, đến khi máu chảy đầm đìa.
Nhưng khuôn mặt trẻ sơ sinh trên bụng lại càng cười rạng rỡ hơn.
Thậm chí… nó còn thè lưỡi liếm máu rỉ ra từ vết thương.
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi một cơn đau dữ dội.
Thứ gì đó trong bụng tôi đang điên cuồng giãy giụa, ngũ tạng như bị máy xay nghiền nát.
Tôi ôm bụng quằn quại dưới sàn, nhìn chằm chằm vào bụng mình đang căng phồng như một quả bóng.
Làn da căng mỏng đến mức gần như trong suốt, bên dưới… là hình hài một thai nhi tím đen hiện lên rõ ràng.
Nó dường như… đang gặm nhấm tử cung của tôi.
5.
“Cứu… tôi với…” Tôi bò về phía điện thoại, nhưng màn hình đột nhiên bật sáng, hiện lên một dòng tin nhắn:
“Ngon không? Tối qua mày ăn… là thịt đùi của mẹ mày đấy.”
Cùng lúc đó, cánh tủ quần áo “két” một tiếng mở ra.
Chiếc sườn xám nhuốm máu của mẹ lơ lửng bay ra ngoài.
Ống tay áo trống rỗng… và nơi cổ tay phải, thò ra một đoạn xương trắng hếu.
Tôi nhìn chằm chằm vào đoạn xương đó, cổ họng trào lên vị tanh ngọt của máu.
Phần xương bị gãy nham nhở, như thể bị dã thú cắn đứt từng mảng.
Ngay lúc ấy, cổ áo bỗng thấm đẫm máu đen, tụ lại thành dòng chữ nguệch ngoạc trước ngực:
“Nó thích nhất… là mùi vị của mẹ…”
Thai trong bụng tôi đột nhiên co giật dữ dội, đẩy da bụng trồi lên những mảng lồi nhọn hoắt.
Làn da mỏng như giấy, để lộ rõ hình hài đứa trẻ đang ngọ nguậy bên trong.
Nó đang hút lấy nội tạng của tôi, hàm răng chi chít cọ sát vào thành tử cung, phát ra tiếng “rắc rắc” như nhai xương.
4 giờ sáng, tôi tỉnh dậy trong bếp.
Miệng toàn mùi máu, trên thớt vương vãi những mảnh thịt sống.
Tay phải tôi đang nắm chặt con dao làm bếp, lưỡi dao dính đầy máu đặc và… vài sợi tóc bạc.
Trong gương, khóe miệng tôi nứt toác thành hai đường dài.
Kéo từ khóe môi đến tận mang tai — như bị thứ gì đó xé ra một cách thô bạo.
Cửa tủ lạnh thì mở toang. Hộp thịt heo hôm qua đã biến mất hoàn toàn.
Dạ dày tôi căng cứng, như có thứ gì đó đang từ từ bò bên trong.
“Ọe…”
Tôi quỳ sụp xuống đất nôn khan. Nhưng thứ tôi nôn ra không phải thức ăn —
Mà là những hạt gạo bện đầy máu, từng đám cuộn xoắn lại với nhau.
Chúng rơi xuống nền gạch, bật nhảy loạn xạ như những con giòi bị chiên dầu, rồi xếp thành hai chữ:
“Ngon không?”
Đến trưa, tôi nhận ra bóng của mình… có gì đó sai sai.
Nắng hắt nghiêng qua khung cửa sổ, nhưng bóng tôi dưới sàn lại chậm hơn một nhịp so với chuyển động thật.
Khi tôi đứng yên, bóng của tôi lại tự nâng tay lên — xoa nhẹ lên bụng đang nhô ra.
Đáng sợ hơn, bụng của cái bóng… phình to bất thường, như người sắp sinh.
Tôi run rẩy giơ điện thoại lên chụp lại, nhưng bức ảnh khiến máu trong người tôi như đông cứng lại.
Trong ảnh, sau lưng tôi là một bầy bóng đen hình hài trẻ con đang bám dày đặc.
Chúng chen chúc, há mồm chui đầu vào bụng tôi như lũ chim non đói ăn.
“Tách!”
Điện thoại đột nhiên tắt ngúm, màn hình chậm rãi rỉ ra một giọt máu đỏ tươi.
Phản chiếu trong giọt máu là… gương mặt nhăn nheo của bà Trần.
“Phải cho nó ăn no nhé…”
Ngón tay gầy khô như cành củi của bà dí vào bụng tôi.
“Không thì… nó sẽ ăn tử cung của con trước… rồi đến gan đấy…”
Ngón tay bà đột nhiên đâm thẳng vào rốn tôi.
Tôi hét lên đau đớn, cúi đầu nhìn — bụng vẫn nguyên vẹn, không hề có vết thương nào.