Chương 5 - Bạn Giường Hay Là Tình Địch

“Nóng lắm, không muốn mặc…”

Tôi leo lại lên giường, nằm xuống, cảnh cáo:

“Đừng làm phiền em ngủ, mai em còn phải đi làm.”

“Nếu anh gây chuyện, em sẽ đá anh xuống giường đấy.”

Phó Tồn gật đầu, tỏ vẻ rất ngoan, nằm xuống cạnh tôi.

Nhưng cứ vô thức mà dịch dần về phía tôi.

Cơ thể trai trẻ, tràn đầy sinh lực, nhiệt độ đúng là cao thật.

Khiến tôi cũng bắt đầu thấy nóng.

Đành phải đẩy cậu ta ra hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng tôi cũng ngủ được, nhưng vì tôi vốn ngủ không sâu,

nên vẫn nghe thấy tiếng cậu ấy rón rén xuống giường.

Cả đêm hôm đó, cậu ấy vào nhà tắm ít nhất… năm lần.

Tôi tháo mặt nạ ngủ ra, nhìn theo bóng lưng vừa sốt ruột vừa ngại ngùng ấy rời khỏi phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, cậu lại nhẹ nhàng quay lại giường.

Không lẽ… sau này tôi còn ngủ yên được nữa không?

14

Sáng hôm sau, người đánh thức tôi không phải đồng hồ báo thức,

mà là Phó Tồn đang đè lên người tôi.

Cánh tay rắn chắc của cậu vắt qua ngực tôi, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.

Mở mắt ra đã thấy mình gần như bị ôm chặt cứng trong lòng cậu.

Tôi túm lấy mái tóc mềm rối bù của cậu, cố gọi cậu dậy.

“Buông ra nào, em còn phải đi làm.”

Hôm nay tôi có cuộc gặp bàn chuyện hợp tác chuỗi cung ứng với CEO Tập đoàn Bùi Thị—Bùi Tĩnh,

cũng chính là anh trai của Bùi Dư.

Nhưng không ngờ, Bùi Dư cũng đến.

Anh ta mặc bộ vest Ý cắt may ôm dáng, dưới mắt còn quầng thâm mờ mờ.

Ngày thường anh ta phải ngủ đến chiều mới tỉnh sau khi say,

vậy mà hôm nay, mới 9 giờ sáng đã ngồi trong phòng họp của tôi, lặng lẽ nhìn tôi thuyết trình.

Nếu không vì chúng tôi đang hợp tác với Bùi Thị, tôi thật sự sẽ nghĩ Bùi Tĩnh mang anh ta đến để đánh vào tâm lý tôi.

Trong suốt buổi làm việc, Bùi Dư không nói một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Đợi đến khi mọi người rời đi, anh ta mới ở lại một mình.

Chắc là muốn nói chuyện riêng.

“Nếu là hôn nhân sắp đặt, vậy sao không chọn anh? Anh và hắn có khác gì nhau đâu, cùng đẳng cấp mà?”

Tôi không phải kiểu người quá tử tế, nên lúc này chẳng cảm thấy chút áy náy nào.

“Bùi Dư, anh biết mà, em là con gái trưởng của nhà họ Cố, từ nhỏ đã bị giáo dục theo kiểu truyền thống.”

“Bình thường chơi thế nào cũng được, nhưng lấy chồng thì phải chọn trai ngoan, sạch sẽ.”

Anh ta cắn môi đến tái mét.

“Vậy ra ngay từ đầu em chưa bao giờ định cưới anh? Em ở bên anh… chỉ để chơi thôi?”

Tôi rót cho mình một ly trà, thản nhiên nói:

“Đừng nói kiểu oan ức vậy, chúng ta vốn đâu có là người yêu.”

Anh ta cười mà run cả người.

“Nếu em không định nghiêm túc với anh, vậy tại sao lại tốt với anh như thế? Không phải em cố ý cho anh hiểu lầm sao?”

“Tại sao ở nước ngoài em luôn chăm sóc anh như vậy?”

“Tại sao khi anh bị tai nạn xe, chỉ có mình em ở bên cạnh?”

“Tại sao bất cứ lúc nào anh gọi, em cũng lập tức có mặt?”

“Em dám nói… em chưa từng yêu anh sao?”

15

“Tôi không muốn nói mấy câu thoại như phim truyền hình đâu, Bùi Dư.”

“Nhưng suy nghĩ và thái độ của tôi với anh, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.”

Khi tôi cụp mắt xuống, bất chợt nhớ đến đêm Giáng Sinh năm đó—một đêm yên bình mà chúng tôi cùng trải qua.

Bùi Dư lúc đó say mềm, gục đầu trên bàn, nụ cười rất ngây thơ.

Khuôn mặt đẹp đẽ ấy được ánh đèn vàng hắt lên, trông thật dịu dàng.

Anh từng nói:

“Sau này, mỗi năm vào đêm Giáng Sinh, anh đều muốn ở bên em.”

Nhưng lúc đó, anh lại đang mập mờ với đủ người.

Cũng chính đêm đó, má trái anh còn in rõ dấu son môi của một chị khóa trên.

Nên tôi thấy, lời hứa kiểu đó… chẳng có gì đáng tin cả.

“Chúng ta không hợp để ở bên nhau. Nhưng may là cũng chưa từng thật sự bên nhau.”

“Vậy nên sau này, hãy cứ làm bạn bình thường đi.”

Bùi Dư khóc.

Vốn dĩ da anh đã trắng, nên khi mắt đỏ lên là tôi nhận ra ngay.

Anh nói hai câu.

Một câu là: “Được thôi… Cố Ý, em giỏi thật đấy.”

Một câu khác: “Cố Ý, anh hận em.”

Tôi chỉ khẽ gật đầu, như một lời đáp nhàn nhạt.

Thật ra, tôi thấy chuyện này cũng thú vị.

Bởi vì suốt quãng thời gian qua Bùi Dư chưa từng nói rằng anh yêu tôi.

Vậy mà giờ lại nói… anh hận tôi.

16

“Anh sẽ không dọn đi đâu hết. Anh muốn mua lại căn hộ anh đang ở.”

Tôi thở dài: “Đừng gây chuyện nữa.”

Nhưng Bùi Dư vẫn kiên quyết: “Anh sẽ mua nó, bằng giá cao nhất thị trường cũng được.”

Tôi không nói gì thêm, xem như ngầm đồng ý.

Trước khi rời đi, Bùi Dư vòng qua bàn, bước lại gần tôi.

Anh đưa tay vén tóc tôi, động tác quen thuộc như bao lần trước.

Đó luôn là dấu hiệu trước khi anh định hôn tôi.

Tôi nắm lấy tay anh, ngăn cản hành động tiếp theo.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần.

Tôi thậm chí có thể thấy rõ giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi dài của anh.

Nhưng anh không làm gì thêm, chỉ im lặng giữ nguyên tư thế đó, nhìn tôi không rời mắt.

Cho đến khi tôi nghe thấy giọng Phó Tồn.

“Đừng chạm vào cô ấy!”

Tôi quay đầu lại, thấy cậu ấy đang đứng ngoài cửa.

Giọng cậu có chút tủi thân: “Em không cố ý nghe lén đâu… nhưng anh ấy không thể làm thế được.”