Chương 4 - Bạn Giường Hay Là Tình Địch

10

Lời vừa dứt,

tôi không phân biệt nổi là Bùi Dư đang cười hay đang khóc nữa.

“Cút! Cút khỏi đây cho tôi!”

Anh loạng choạng đẩy tôi ra ngoài một cách thô bạo.

Tiếng thủy tinh và gốm sứ vỡ vụn trong nhà vang lên, nhưng đã bị cánh cửa ngăn lại phần lớn.

Tôi đứng trước ổ khóa điện tử, tuy biết rõ mật khẩu, nhưng cũng không hề đụng vào.

Tôi quay lưng rời đi.

Dù sao những gì cần nói cũng đã nói rõ ràng rồi.

Lần sau quay lại, tôi sẽ tính toán giá trị mấy món đồ mà anh làm hỏng.

Về đến nhà, tôi thấy Phó Tồn đang đeo chiếc tạp dề tôi mới mua, chăm chú đứng trong bếp nấu canh.

Đây là lần đầu tiên anh đến nhà tôi.

Là tôi mời anh đến.

Cũng là tôi đã nhắn trước: nếu tối quá mà tôi chưa về, thì hãy gọi điện.

Tai Phó Tồn thì… cực kỳ thính.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Phó Tồn lập tức quay đầu lại.

Trông y hệt một chú Alaska đang chờ chủ về.

Tôi từng thấy nuôi chó mệt nên chưa từng nuôi con nào,

nhưng khi bị Phó Tồn nhào đến ôm ngã xuống sofa, tôi thấy… chắc cũng không khác mấy.

Cậu ấy cứ dụi dụi người lên tôi, hít loạn xạ khắp nơi,

nét mặt đang vui vẻ bỗng chốc sụp xuống.

“Trên người em có mùi nước hoa của hắn ta.”

Tôi bật cười:

“Sau này sẽ không còn nữa.”

Phó Tồn lúc này mới lại mỉm cười rạng rỡ.

“Hắn ta bị xử lý rồi à?”

Tôi gật đầu.

Cậu ấy hớn hở nâng mặt tôi lên, định hôn, nhưng khi sát lại thì dừng lại.

Ngón tay thô ráp khẽ chạm qua khóe môi tôi.

Phó Tồn khàn giọng, chắc chắn nói:

“Hắn hôn em rồi.”

Xem ra son môi đã bị lem.

Tôi có cảm giác mình nghe thấy tiếng cậu cắn răng nghiến lợi như một chú cún ghen tuông, liền cười lười biếng:

“Ừ, vậy anh đi tìm hắn tính sổ đi.”

Phó Tồn nghe như có lệnh, lập tức bật dậy định rời đi.

Tôi kéo vạt áo anh lại, tuy phiền nhưng vẫn giữ chân anh lại được.

Tôi nhìn cậu:

“Giờ này còn đi đâu nữa? Em sắp ngủ rồi đấy.”

Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi với vẻ mặt đáng thương,

theo lời tôi, ngoan ngoãn lấy khăn tẩy trang ra lau son môi giúp tôi.

Lau một lần, hai lần… đến tận cái khăn thứ năm mới chịu dừng.

Lúc tôi đang xem thông tin công ty trên điện thoại, tin nhắn của Bùi Dư cứ liên tục nhảy lên.

Tôi đành phải chuyển anh ta vào chế độ im lặng.

Phó Tồn ngồi bên cạnh thấy vậy, tỏ ra không vui:

“Không thể chặn hắn luôn à?”

11

“Tụi em có quá nhiều bạn chung. Với lại anh của anh ta đang bàn chuyện làm ăn với em.”

Tuy nói vậy, nhưng khi tin nhắn thứ 103 của Bùi Dư hiện lên, tôi thật sự muốn xóa anh ta khỏi đời luôn.

Lần này anh ta phát điên còn hơn cả mọi lần trước.

Ảnh chụp chất đống tràn đầy khung chat.

Vì muốn chiến thắng người tình mới mà chưa từng gặp, anh ta hệt như “trai bao” hàng top của club đang nỗ lực PR bản thân không ngơi nghỉ.

【Em chắc chắn muốn bỏ anh… vì một người như hắn sao?】

Tôi phát bực.

Quay sang nói với Phó Tồn:

“Cởi áo ra, đứng bên kia.”

Người nào đó lúng túng cởi chiếc áo cổ lọ bó sát, để lộ cơ thể rắn chắc và cơ bắp cuồn cuộn.

Ánh mắt tôi từ phần hông săn chắc nổi rõ đường gân của cậu ấy nhìn lên,

lướt qua cơ bụng 8 múi sắc nét, đến sợi dây chuyền ngắn sáng lấp lánh đeo ngay trước ngực.

Không ngờ lại có chiêu trò thế này.

Dù là người phụ nữ lạnh lùng đến đâu, nhìn thấy cảnh này cũng phải mỉm cười.

Nên tôi cũng không giận nữa, chỉ mím môi rồi chỉ vị trí cho cậu ấy đứng.

Nhận ra tôi định chụp ảnh, Phó Tồn đỏ mặt, nói nhỏ:

“Chờ chút.”

Rồi cậu ấy lao vào nhà vệ sinh.

Tôi ngơ ngác nhìn theo, để rồi thấy cậu bước ra với mái tóc ướt nhẹp, rối tung.

Toàn thân trông càng có vẻ hoang dã, gợi cảm hơn.

Những giọt nước trong veo lăn dọc từ cổ xuống qua từng rãnh cơ săn chắc, rồi biến mất vào nơi tầm mắt không thể chạm tới.

Ngay cả chiếc quần xám cũng bị ướt vài chỗ.

Tôi bật cười bất lực:

“Anh còn tự tạo kiểu tóc nữa hả? Em chỉ định chụp chơi thôi mà.”

Phó Tồn lúng túng đứng thẳng dậy, sau đó giả vờ như vô tình tạo dáng như người mẫu.

Tôi cố nhịn cười, bấm máy liên tục vài tấm, rồi khoát tay bảo:

“Được rồi, xong rồi đó.”

Tôi gửi mấy tấm ảnh đó cho Bùi Dư.

【Bạn trai nhỏ của tôi đấy.】

【Anh thấy sao?】

12

Ban đầu tôi chỉ muốn gửi ảnh để khiến Bùi Dư im lặng.

Nhưng không ngờ những tấm hình đó lại khiến anh ta phát nổ thêm một lần nữa.

【Em ngủ với cái tên nhìn là biết không đàng hoàng này rồi à?!】

【Sao em có thể đối xử với anh như vậy?!】

Ra là kiểu tóc ướt khiến anh ta liên tưởng đến “sau khi làm chuyện đó”?

Tôi liếc sang Phó Tồn, người đang ngoan ngoãn lau tóc cho mình, ánh mắt trong veo, vô hại.

Không ngờ cậu nhóc này lại là kiểu “ngoài trắng trong đen”.

Bùi Dư bên kia bắt đầu mắng chửi không kiêng nể gì nữa.

Tôi cũng không thèm nể nang gì nữa, cuối cùng thẳng tay chặn anh ta.

Tôi vẫy tay gọi: “Lại đây.”

Phó Tồn cúi người về phía tôi.

Tôi thì không chút nghiêm túc, đưa tay chạm lên cơ bụng như tạc tượng của cậu ấy.

Cảm giác rắn chắc, mịn màng trong lòng bàn tay.

Sướng tay thật.

Để tôi tiện “nghiên cứu”, cậu ấy còn cố ngả người ra sau.

Vừa đỏ mặt không dám nhìn tôi, vừa siết chặt tay nắm lấy đệm sofa.

Nhiệt độ dưới tay tôi ngày càng cao, gần như nóng rực.

Giọng Phó Tồn khàn hẳn đi, khó chịu thì thầm: “Giờ có thể…”

Tôi giả vờ ngây ngô: “Có thể làm gì cơ?”

Cậu ấy nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu:

“Làm gì cũng được…”

Tôi cười rồi rút tay lại.

“Chờ đến sau khi kết hôn nhé.”

Phó Tồn nhìn thấy rõ sự thất vọng hiện trên mặt.

Nếu cậu ấy là chó thật thì giờ tai chắc cụp xuống luôn rồi.

Nhưng vẫn cố gượng: “Thật ra anh cũng không phải loại người dễ dãi đâu, anh rất giữ gìn đạo đức của một người bạn trai mẫu mực.”

Rồi cậu nhào tới ôm tôi, mái tóc mềm mại chôn vào cổ tôi, giọng đầy nũng nịu:

“Nhưng giờ khuya quá rồi, cho anh ngủ lại đi mà.”

13

Tôi nhìn Phó Tồn đang trần trụi ôm gối đứng tựa vào cửa phòng ngủ, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

“Gì vậy? Phòng khách không thoải mái à?”

Cậu ấy ngập ngừng: “Anh… không dám ngủ một mình.”

Tôi lắc đầu, cười cười.

“Cái lời nói dối này nghe giả quá trời.”

Nhưng Phó Tồn lại lượn đến trước mặt tôi, mặt dày hỏi:

“Vậy… anh có thể ngủ chung không? Coi như là tập trước cho cuộc sống chung sau này.”

“Được rồi, lên—”

Tôi còn chưa nói hết câu, cậu ta đã như một chú chó to phóng ngay lên giường, hớn hở lăn lộn trong chăn.

Sau đó còn nhào qua ôm tôi.

Tôi đẩy cậu ta ra, xuống giường lục tủ lấy một bộ đồ ngủ rộng đủ mặc rồi ném qua.

“Mặc áo vào đi, chẳng phải nói mình là trai ngoan giữ đạo đức bạn trai à?”

Cậu ta càu nhàu, không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc áo vào.