Chương 6 - Bạn Giường Hay Là Tình Địch
Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Phó Tồn nhìn tôi, ánh mắt đầy căng thẳng.
Còn Bùi Dư thì dán chặt ánh nhìn vào cậu ấy.
Khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy,
nhưng ánh mắt thì rực nóng, như muốn thiêu rụi người đối diện.
Khi Phó Tồn bước vào đứng cạnh tôi, tôi khẽ siết tay cậu ấy, trấn an:
“Không sao đâu.”
Ánh mắt của Bùi Dư chậm rãi rơi xuống, dừng lại nơi bàn tay đang đan chặt của tôi và Phó Tồn.
Gương mặt anh như phủ một lớp tĩnh mịch đến lạnh lẽo.
Tôi nghĩ, chắc là do tôi quá hiểu anh rồi, nên có thể đoán trước được mọi phản ứng như bây giờ.
Tôi không cho rằng anh sẽ lao vào đánh nhau với Phó Tồn.
Vì sau khi phát điên, anh luôn trở về với dáng vẻ lạnh lẽo, tĩnh lặng như nước chết.
Anh nhìn tôi lần cuối.
Không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Chân Bùi Dư vừa bước qua khỏi cửa, Phó Tồn đã lập tức ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
“Những lời hai người nói… em đều nghe hết rồi.”
“Dù em không ưa anh ta, nhưng vẫn không thể không ghen với những ngày trước kia anh ấy từng ở bên chị.”
17
Tôi xoa đầu cậu ấy, dịu giọng: “Không có gì để ghen cả. Từ bây giờ, mọi thứ sẽ chỉ tốt hơn thôi.”
Tôi lấy bản thiết kế trang trí lễ đính hôn ra đưa cho cậu xem: “Chọn hoa calla lily (hoa thủy vu) làm chủ đạo nhé, em thấy sao?”
Phó Tồn ngạc nhiên mở to mắt, sau đó mỉm cười gật đầu: “Hồi nhỏ thấy hoa này nhiều lắm, mà lớn lên lại hiếm gặp.”
Đến ngày đính hôn, tôi đưa cho cậu ấy một chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ.
Trước ánh mắt đầy thắc mắc của cậu, tôi cười nói: “Căn nhà cũ dưới chân núi nơi ông nội em từng nghỉ dưỡng, chị đã mua lại rồi. Ở đó đang mùa calla lily nở rộ, chị hái một ít để dùng cho buổi lễ hôm nay.”
Phó Tồn kinh ngạc nhận lấy chìa khóa:
“Căn nhà đó á? Sau khi ông mất thì bán đi rồi mà.”
“Thật ra em thấy tiếc, nhưng nó cũng chẳng có giá trị gì lớn. Không đáng để chị bỏ tiền mua lại đâu…”
Tôi búng nhẹ vào trán cậu một cái.
“Sao lại không có giá trị? Đó chẳng phải nơi hai ta gặp nhau lần đầu à?”
Phó Tồn lập tức đỏ mặt, cúi đầu.
Hồi đó là một mùa hè, tôi được ba mẹ nhờ đến thăm ông nội nhà họ Phó.
Trên bãi cỏ rộng, chỉ có một cậu bé đang chơi bóng một mình.
Tôi tiến lại gần, cúi xuống hỏi:
“Em trai ơi, ông em có ở nhà không?”
Cậu bé ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt tròn xoe, ngơ ngác đầy đáng yêu.
Cậu dẫn tôi vào phòng khách, rồi trốn sau lưng ông, lén lút quan sát tôi.
Ông cười tủm tỉm nói:
“Ủa? Thằng nhóc này sao thế nhỉ? Bình thường có thấy ngại ngùng vậy đâu.”
Vừa dứt lời, nửa mặt còn lại của Phó Tồn cũng rụt luôn vào sau lưng ông nội.
Ban đầu tôi cứ tưởng cậu sợ mình.
Nhưng về sau mỗi lần tôi đến, cậu đều chủ động ném bóng về phía tôi.
Như là ngầm bảo: “Chơi với em đi.”
Dù tôi ném gần hay xa, cậu đều hớn hở chạy đi nhặt bóng đem lại cho tôi.
“Vậy… có thật là em đã thích chị từ lúc nhỏ thế không?”
Tôi cười, đưa tay véo tai Phó Tồn—giờ đã là một chàng trai trưởng thành.
Cậu liền nhấc bó calla lily lên, che cả mặt.
Vẫn như ngày xưa, cứ đứng trước tôi là đỏ mặt rụt rè.
“Chúc em đính hôn vui vẻ.”Tôi quay đầu lại.
18
Là Bùi Tĩnh, với nụ cười lịch thiệp, trao cho tôi hai món quà.
Một món là quạt tròn bằng vải gấm Vân cẩm do Bùi Tĩnh tự tặng—khá truyền thống và nhẹ nhàng.
Còn món kia—“Bùi Dư bảo là bận không đến được, nhờ tôi chuyển quà thay.”
Tôi mở chiếc hộp được gói rất tinh xảo.
Bên trong là một chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản đặc biệt, kim đã ngừng chạy.
Trên mặt đồng hồ còn khắc một dòng ngày tháng.
Là ngày chúng tôi “đôi ngả đôi đường”.
Thời gian ngừng lại vĩnh viễn ở khoảnh khắc đó.
Phó Tồn từ phía sau vòng tay ôm lấy eo tôi.
Lại bắt đầu ghen, nhưng như thường lệ, không dám hành động mạnh.
Tôi bật cười, đặt chiếc đồng hồ lại vào hộp.
“Cảm ơn vì món quà của hai người.”
Rồi tôi chỉ quay sang nói với một mình Phó Tồn:
“Mọi thứ… đều là quá khứ rồi.”
Tối hôm đính hôn, Phó Tồn chính thức chuyển vào sống cùng tôi với danh nghĩa “vị hôn phu”.
Địa vị lại tăng thêm một bậc, cậu ta vui đến mức như muốn vẫy đuôi luôn rồi.
Đến khi tôi thay đồ ngủ, tẩy trang và tắm xong xuôi,cậu ấy vẫn còn mặc nguyên bộ vest lễ phục, lẽo đẽo theo sau tôi suốt.
Tôi ăn trái cây thì cậu ấy đưa dĩa.
Tôi rửa mặt thì cậu giúp vén tóc.
Cuối cùng, theo tôi đến tận cửa phòng ngủ.
Lại còn xấu hổ chắp tay khẽ ho, rụt rè hỏi:
“Tối nay… ngủ chung được không?”
Tôi bật cười: “Nếu không được thì sao?”
Cậu ấy bỗng chốc trông như bị bỏ rơi, chỉ vào góc phòng: “Vậy em sẽ ngủ ở đó, canh cửa cho chị.”
Tôi cong môi cười, kéo cổ áo cậu ấy, giật vào phòng: “Tội nghiệp vậy, chị sẽ xót lắm đấy.”
Lúc ngồi xuống giường, Phó Tồn còn ngại ngùng hơn lần trước.
Ngón tay chậm rãi đưa lên định cởi nơ trước cổ, giọng nhỏ xíu:
“Em… cởi nhé?”
Nhưng tôi giữ tay cậu lại.
Màn “quyến rũ vụng về” bị tôi chặn đứng, nhưng cậu vẫn cố gắng mạnh miệng:
“Chứ… chẳng lẽ mặc bộ này đi ngủ sao?”
Tôi vuốt nhẹ những đốt ngón tay sắc nét và mạch máu nổi lên trên mu bàn tay cậu ấy, mỉm cười nói:
“Chị sẽ đích thân cởi.”
19
Tôi biết đêm nay… là khỏi ngủ rồi.
Dù chưa có nhẫn kim cương,nhưng tôi đã “thu phục” được một chú chó con lấp lánh như kim cương rồi.
Khi Bùi Dư cười, vẫn đẹp và ranh mãnh như xưa.
Nhưng giờ, người đang thì thầm bên cổ tôi là Phó Tồn.
“Thích em… thích em… thích em…”
Tôi choáng váng đến mức chỉ có thể đẩy nhẹ vai cậu ấy:
“Biết rồi…”
Giữa “hiệp nghỉ”, Phó Tồn ôm tôi, ân cần đút nước.
Rõ ràng nãy giờ người nói nhiều là cậu ấy,mà người khàn cả giọng lại là tôi.
Nước tràn ra từ khóe môi, còn chưa kịp lau,đã bị cậu ấy… liếm sạch.
Tôi đỡ trán, bất lực: “Anh như này đúng là kiểu… cuồng si.”
Cậu ấy ôm tôi cười khẽ: “Chắc vậy. Vì em làm anh vui đến phát điên rồi.”
“Em không biết đâu… Có lần anh gom đủ dũng khí để tỏ tình,
nhưng lại nghe em nói rằng em không thích mấy người nhỏ tuổi hơn. Anh buồn lắm.”
Cậu siết chặt vòng tay, ôm tôi sát vào ngực:
“Dù vậy… anh vẫn không muốn từ bỏ.”
“Anh luôn cố gắng trưởng thành hơn từng chút, hy vọng một ngày nào đó, em sẽ để mắt tới anh.”
Phó Tồn lại cúi xuống, thân hình cao lớn che kín lấy tôi dưới bóng đèn mờ dịu.
Trong miệng cậu là một viên kẹo vuông nhỏ, nụ cười lại ngây thơ đến bất ngờ.
“Vì em… chuyện gì anh cũng muốn học.”
“Cho nên,mình luyện tập thêm lần nữa nhé, được không?”