Chương 3 - Bạn Giường Hay Là Tình Địch

Lúc này Phó Tồn mới thật sự vui, hào hứng đến mức đẩy tôi sát vào bàn làm việc rồi hôn cuồng nhiệt.

Tôi chỉ cho cậu ấy nếm chút “kẹo ngọt”, rồi nhanh chóng giữ lại:

Đàn ông trẻ tuổi máu nóng, không cản lại là chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Chỉ tiếc là… nói ai là người đó đến thật.

Hai tuần nay, Bùi Dư gần như không liên lạc gì với tôi.

Ấy thế mà tối nay, đúng lúc Phó Tồn vừa nhắc đến, 11 giờ đêm—khi tôi đã sắp ngủ—thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Tôi nheo mắt nhìn màn hình một hồi mới nhận ra số.

Vì cái tên “Bùi Dư” trong danh bạ đã bị Phó Tồn lén đổi thành 【Nam phụ độc ác】.

Tôi bật cười rồi bắt máy.

Đầu dây bên kia ồn ào hỗn loạn, xen lẫn tiếng con gái nũng nịu.

Giọng nói của Bùi Dư vẫn như mọi khi, lười biếng và bất cần:

“Anh say rồi, Cố Ý, đến đón anh đi.”

Rồi anh ta thuận miệng đọc tên một club quen thuộc.

Tôi hạ mắt:

“Vậy anh chờ chút, em đến ngay.”

Giọng anh ta như dính mật:

“Ừm, anh chờ.”

Đúng lúc để nói lời tạm biệt rồi.

7

Tôi đến club, nhân viên dẫn tôi vào phòng VIP nơi Bùi Dư đang ở.

m nhạc chát chúa như muốn làm nổ tung màng nhĩ.

Bùi Dư ngả người trên ghế sofa.

Xung quanh là vài cô gái xinh đẹp: người thì cắt hoa quả, người thì đút rượu, người đơn giản là đang… đặt tay lên người anh ta.

Bùi Dư vốn sống buông thả, nhưng cảnh tượng sa đọa thế này thì cũng hiếm thấy.

Áo anh ta nhăn nhúm, cổ áo bung ra, cà vạt lỏng lẻo gần rơi xuống, để lộ một mảng ngực trắng nõn.

Dấu hôn như hoa đào lan dài từ cổ xuống.

Thấy tôi cau mày lại,

Bùi Dư vươn tay ôm lấy cổ tôi, cười khẽ:

“Nãy chơi trò chơi với mấy cô này, anh thua nên bị hôn vài cái thôi, đừng ghen.”

Tôi giãn nét mặt, gỡ tay anh ta ra, tiện tay chỉnh lại cà vạt cho anh.

Rồi, trong lúc nụ cười của anh ta đang dần vỡ vụn, tôi nhẹ nhàng nói:

“Em biết mà. Nhưng từ nay, đừng gọi cho em nữa.”

“Tháng sau em đính hôn rồi. Anh ấy hay ghen, lại nhỏ nhen, mà biết em còn đến gặp anh thì khó dỗ lắm.”

Khóe môi Bùi Dư vẫn cong lên như cười,

nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ hoảng hốt:

“Em đang đùa đúng không?”

“Nhưng đùa kiểu này… không vui chút nào. Sau này đừng nói vậy nữa.”

Tôi lắc đầu.

“Em không đùa đâu.”

“Tháng sau, em sẽ đính hôn với cậu út nhà họ Phó.”

Máu trên mặt Bùi Dư như rút hết sạch.

Khóe môi và đuôi mắt khẽ run rẩy.

Tôi không rõ cậu ấy đang cố làm ra vẻ mặt gì.

“Sao vậy? Em cũng đâu còn nhỏ, đính hôn chẳng phải là chuyện bình thường à?”

Bùi Dư vội vàng bắt lấy lời tôi, chen vào:

“Đúng vậy… chỉ là hôn nhân chính trị thôi mà, chuyện rất phổ biến.”

Cậu ấy đưa tay lên dụi mắt, đỏ hoe cả viền mắt rồi nhắm lại.

Một lúc sau mới nói tiếp:

“Anh mệt rồi, đưa anh về đi.”

8

Cái “nhà” mà Bùi Dư nói đến là căn hộ cao cấp nhìn ra sông do tôi đứng tên thuê cho cậu ấy.

Dĩ nhiên, Bùi Dư cũng có nhà riêng.

Nhưng không hiểu vì sao lại cứ đòi ở chỗ này.

Chắc là vì… chúng tôi đã ngủ với nhau ở đây quá nhiều lần?

Tôi mở khóa cửa, đỡ cậu ấy vào trong.

Tôi đã mấy tháng không ghé qua căn hộ này.

Nội thất bên trong đã thay đổi kha khá, treo thêm nhiều tranh ảnh và đồ trang trí mà Bùi Dư tự tay bày biện.

Cả không gian giờ mang đậm phong cách của cậu ấy.

“Trước khi đến tháng sau, anh dọn đi nhé. Em sẽ không tính tiền thuê, nhưng tốt nhất nên mang hết đồ của anh theo.”

Bùi Dư quay lại nhìn tôi, ánh mắt như dò xét từng chữ tôi nói.

“Tại sao?”

Tôi bấm điều khiển từ xa, kéo rèm lại, bật đèn ngủ.

“Em sắp đính hôn rồi, chẳng phải nên cắt đứt mọi ràng buộc với anh sao?”

Cậu ấy chống tay lên bàn, cúi đầu cười khẽ:

“Chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà, đâu có tình cảm gì. Sao phải cắt đứt?”

Mùi rượu và nước hoa hòa quyện, lan ra trong không khí.

Cái mùi nồng nàn, u mê ấy gần như là ấn tượng đầu tiên mà tôi có về Bùi Dư.

Cậu ấy lại hôn tôi, dịu dàng mà không kiêng dè.

Nhiệt độ cơ thể nóng ran truyền qua lớp áo mỏng.

Từ lúc ở club, tôi đã cảm nhận được—Bùi Dư bị sốt.

Tôi nghiêng đầu né tránh:

“Anh đang bệnh đấy.”

Nhưng cậu chỉ cười, rồi theo thói quen đẩy tôi về phía phòng ngủ, tay luồn vào eo tôi.

“Quen biết nhau bao lâu rồi, em nói muốn cắt là cắt được à?”

Tôi giữ tay cậu lại.

Lọn tóc mái rũ xuống trán cậu.

Ánh trăng mờ mờ chiếu vào phòng.

Tôi chỉ nhìn thấy đuôi mắt hơi hếch quyến rũ và đôi môi đỏ sẫm như phủ một lớp ánh sáng trong bóng tối.

Áo sơ mi đã bị cậu ấy tự cởi nửa bên, để lộ bờ vai trắng mịn đẹp như tranh vẽ.

Giữa khung cảnh mờ ảo này, cậu thật sự giống như yêu hồ bước ra từ truyện cổ—loài hồ ly chuyên quyến rũ hút sinh khí người khác.

Tôi cũng từng bị mê hoặc như vậy, từng đêm từng đêm cuốn lấy nhau không dứt.

Nhưng hôm nay… không thể.

Tôi đặt hai tay lên phần eo gọn gàng săn chắc của cậu.

Bùi Dư mỉm cười, cúi đầu định hôn tôi như mọi lần.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không thể từ chối.

Nhưng lần này, tôi nghiêng mặt sang bên.

Tay tôi tiếp tục trượt lên.

Chạm vào xương quai xanh quyến rũ của cậu, khẽ xoa nhẹ vài lần.

Khuôn mặt trước mắt tôi và hình ảnh cậu thiếu niên ngang tàng, bất cần trong ký ức chồng lên nhau.

Nếu lúc này tôi để lại dấu vết gì, chắc hẳn bản thân cũng sẽ thấy có chút nuối tiếc.

May mắn là không có gì cả.

“Bùi Dư, em có bạn trai rồi.”

9

Cơ thể anh khẽ run lên.

Tôi nghĩ chắc là do anh lạnh, nên giúp anh kéo lại áo, còn cài thêm mấy cái cúc.

Anh bật cười, tiếng cười nghe như vỡ vụn.

“Chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà, đâu có tình cảm, em làm đến mức này có đáng không?”

“Đính hôn thì sao chứ? Vẫn có thể tiếp tục qua lại với anh mà?”

Tôi vỗ nhẹ vào má anh, rồi đẩy anh ra đứng dậy.

“Không phải không có tình cảm. Em thật sự rất thích anh ấy.”

“Bùi Dư, lần này em thật sự muốn dừng lại rồi. Mỗi người một đường đi thôi.”

Người phía sau đột ngột bật dậy.

Vì đang say, anh đứng không vững, cả người lảo đảo.

“Em đính hôn rồi, vậy anh là gì hả?!”

Tôi sững người, không hiểu vì sao anh lại nổi giận đến thế.

“Thì là bạn giường chứ gì. Không phải chính anh nói thế sao?”

Bùi Dư nhìn chằm chằm tôi, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Anh thở hổn hển một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Cố Ý, em đúng là không có tim thật rồi.”

Bị trách móc một cách mơ hồ như vậy, tôi lại nhíu mày.

Nhưng còn chưa kịp đáp lại, điện thoại trong túi vang lên.

Tôi bắt máy:

“A lô? Bên em hơi rắc rối chút, nhưng không sao đâu, em sẽ về nhanh thôi.”

Không may tay tôi bấm trúng nút loa ngoài.

Giọng Phó Tồn trong trẻo vang lên từ điện thoại:

“Được rồi, anh đợi em ở nhà. Sợ em uống nhiều nên anh còn nấu canh giải rượu nữa đấy, về nhớ khen anh một câu.”

Bùi Dư nhào tới định giật điện thoại thì tôi đã kịp cúp máy.

Anh siết chặt hai cánh tay tôi, giận quá mà bật cười:

“Ngọt ngào ghê ha.”

“Anh muốn xem thử là cái người gì mà mới quen vài hôm đã khiến em đá anh không thương tiếc như vậy.”

Rồi anh buông tay tôi ra, quay người đi thẳng ra cửa.

Tôi lập tức ngăn lại, mặt lạnh hẳn:

“Anh là ai, anh biết rõ. Đừng có đến trước mặt người ta mà gây chuyện.”